12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 17


trước sau


Đêm đó, Chu Hựu Hựu đợi rất lâu, mãi tới khi sắp chìm vào giấc ngủ mới thấy Phó Lâm gửi tin nhắn đến.
Face: Fine, thanks.
Chu Hựu Hựu không khỏi nhớ tới sách tiếng anh tiểu học.
How are you?
I’m fine, thank you.

Một lúc sau, Phó Lâm lại gửi thêm một tin nữa tới.
Face: And u?
Thật ra, Chu Hựu Hựu có rất nhiều lời muốn hỏi anh.
Muốn hỏi xem có phải hồi cấp hai, anh suýt chút nữa phải vào trại giáo dưỡng sao?
Muốn hỏi mấy năm nay anh có thực sự ổn không?

Lời nói đến miệng lại thôi, cô biết, quan hệ của bọn họ chưa thân thiết tới mức đó.
Vậy thì để mọi chuyện từ từ đi, cô nguyện ý chờ, đợi đến khi hai người thực sự thân thiết, đợi đến khi anh chủ động nói ra cho cô. Nếu không, cô cũng không muốn tò mò.
Cuối tuần trôi qua, lại là thứ hai.
Đối với học sinh mà nói, ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, như là đồng hồ treo tường một vòng rồi lại một vòng.
Hôm nay trời đổ mưa.
Điểm có lợi của trời mưa là chào cờ không cần đứng ở sân thể dục nghe thầy giáo nói, mà đổi thành ngồi trong phòng học nghe loa phát thanh.
Chu Hựu Hựu mất hứng, cô chờ mong chào cờ ngày thứ hai chỉ để nhìn thấy Phó Lâm mà thôi.
Chỉ là Chu Hựu Hựu không nghĩ tới giáo viên chủ nhiệm sẽ gọi cô tới văn phòng.
Trên phương diện học tập cô vẫn luôn rất cố gắng, cho nên chủ nhiệm đối với cô có ấn tượng rất tốt, kỳ nào cũng giúp cô có được học bổng.
Nhớ tới sự kiện phát sinh gần đây, trên đường tới văn phòng làm Chu Hựu Hựu vô cùng chột dạ.

Quả nhiên, chủ nhiệm lớp là cô giáo Từ ngồi trước bàn làm việc, nghiêm túc hỏi Chu Hựu Hựu, “Em và nam sinh lớp mười kia thực sự yêu nhau?”
Cô giáo Từ là giáo viên tiếng Anh, trẻ tuổi lại xinh đẹp, cho tới nay quan hệ giữa cô giáo và Chu Hựu Hựu đều rất tốt.
Lần này nói chuyện, cô cũng đi thẳng vào vấn đề, không quanh co lòng vòng.
Trong trường học lan truyền tin đồn về Chu Hựu Hựu nhưng cô giáo Từ rất tin tưởng vào con người của cô.
Chu Hựu Hựu lắc đầu nói, “Cô giáo, em thực sự không yêu đương với ai.”
“Cô cũng không tin đây là thật, chuyện bạn học kia tỏ tình ở canteen cô cũng nghe thấy.”
Từ Bội đã đi tìm chủ nhiệm của lớp mười, hai người thống nhất ý kiến, tự mình nói chuyện với học sinh của mình. Loại chuyện này tốt nhất nên chặn từ trong trứng, bằng không, hậu quả sẽ rất khó lường.
Chu Hựu Hựu cúi đầu, “Đã khiến cô lo lắng rồi.”
“Cô chỉ là lo cho em thôi.” Từ Bội thở dài một hơi, “Học kì sau là lớp 12 rồi, kiến thức sẽ rất nặng. Nhiều học sinh vụng trộm yêu đương, thành tích sẽ đi xuống rất nhiều. Cô cũng là người từng trải, cũng biết tình cảm thời học sinh rất tốt đẹp. Nhưng phần tốt đẹp này cũng không kéo dài lâu. Cố gắng kiên trì nốt năm sau, qua năm sau là tốt rồi, đợi đến lúc các em tốt nghiệp, đạt được thành tích tốt, cô nhất định sẽ không can thiệp vào quan hệ cá nhân của các em nữa.”
Đối với mấy đứa nhỏ mà nói, thi đại học quyết định phương hướng cả đời. Có thể đạt được thành tích tốt, vào một trường đại học tốt, con đường tương lai nhất định sẽ rộng mở.

Từ Bội vẫn luôn rất thích học sinh Chu Hựu Hựu này, cô gái nhỏ bình thường đối xử lễ độ với mọi người, cũng vì cả lớp mà đạt được nhiều vinh dự.
Chu Hựu Hựu hiểu rõ trong lòng cô nghĩ gì, lại hứa hẹn lần nữa, “Cô à, cô yên tâm, em nhất định sẽ không yêu đương gì hết. Em biết áp lực của việc học tập, sẽ cố gắng học tập thật tốt.”
Từ Bội vui mừng cười một tiếng, không cần nhiều lời, cô biết đứa nhỏ này có thể làm được.
“Về lớp đi, không nên bị ảnh hưởng bởi chuyện bên ngoài. Với nam sinh lớp mười kia, hi vọng chủ nhiệm lớp sẽ làm rõ vấn đề với cậu ta.”
Chu Hựu Hựu gật

đầu, “Cảm ơn cô ạ.”
*
Yêu đương cấp ba là chuyện cấm kị, Chu Hựu Hựu hiểu được.
Nhưng Chu Hựu Hựu lại vô cùng chờ mong, ảo tưởng có thể nắm tay, ôm hôn với Phó Lâm…
Lần này nghe chủ nhiệm lớp nói chuyện, hồi chuông cảnh báo trong đầu Chu Hựu Hựu lại vang lại. Còn một năm nữa mới tốt nghiệp, dù thế nào cũng phải chịu đựng, không được có suy nghĩ không an phận.
Vì thế, trong canteen nhìn thấy Phó Lâm, Chu Hựu Hựu lại càng khiếp sợ.
Anh gần như vậy, lại giống như xa xôi đến thế.
Ánh mắt hai người chạm nhau, cô theo bản năng né tránh, không dám cùng anh đối mặt, cũng không dám trò chuyện cùng anh.
Tin đồn của cô trong trường đã khá nhiều, nếu còn chủ động bắt chuyện với anh, có phải sẽ truyền tới tai chủ nhiệm lớp không?
Phó Lâm nhìn thấy Chu Hựu Hựu, lông mày vốn đang nhướn lên dần hạ xuống, khóe môi cũng bình tĩnh hơn.
Anh em bên cạnh nói, “Anh Lâm, mau đi chơi bóng rổ thôi, học toán có gì tốt chứ, đã là thiên tài rồi!”
Người kia khuyên nửa ngày, Phó Lâm đều không đồng ý.
Mấy hôm nay, Phó Lâm giống như đổi tính, đột nhiên tham khảo đề thi toán học. Khi đi học còn đưa ra câu hỏi khó cho thầy giáo, ông sợ tới mức phải bảo anh im miệng, hận không thể đuổi anh ra khỏi phòng học.
Chu Hựu Hựu cúi đầu đi qua bên người Phó Lâm, giống như không nhìn thấy anh. Nhưng ánh mắt Phó Lâm một giây cũng không rời khỏi cô.
Cô giống như một con thỏ sợ hãi, toàn thân trắng muốt trốn tránh.
Trốn anh?

Ý thức được điều này, ánh mắt Phó Lâm trở nên nặng nề.
“Đi nào anh Lâm, chơi cho Nhị Cậu này xin tha mới thôi. Đỡ khiến cậu ta không chết tâm.”
Phó Lâm miễn cưỡng trả lời, “Đi thôi.”
Nghỉ trưa không lâu, nhóm nam sinh đã lên sân bóng.
Phó Lâm giống như là phát điên, chơi vừa nhanh vừa cố sức, không cho người khác có thời gian để thở.
Trong canteen, Hà Thiến Tử ngồi đối diện Chu Hựu Hựu, hỏi cô, “Vừa rồi chạm mặt Phó Lâm, sao lại không chào hỏi? Hai người đã đi chơi cùng nhau rồi, cũng không đến mức xa lạ như vậy chứ?”
Chu Hựu Hựu ăn cơm, nhạt như nước ốc.
Nói thế nào bây giờ, trong lòng cô hiện đang rất loạn.
Chu Hựu Hựu không nói gì, Hà Thiến Tử lại nói thêm, “Cậu không để ý thức, từ lúc cậu bước vào, Tương Tử Di vẫn nhìn chằm chằm cậu đó.”
“Hả?”
“Đám người Đào Húc Sanh chơi rất thân với nhóm hoa khôi bên kia, có khi đã đem chuyện cậu và Phó Lâm nói hết cho bọn họ. Khoảng thời gian trước không phải Tương Tử Di theo đuổi Phó Lâm sao, cậu quên à?”
Không quên.
Chu Hựu Hựu theo bản năng quay đầu.
Con gái trời sinh có giác quan thứ sáu, thời điểm Chu Hựu Hựu quay đầu, vừa vặn đụng phải đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của Tương Tử Di.
Mặc dù trong canteen ồn ào nhưng ở giữa hai người dường như không có trở ngại nào, ánh mắt tương giao. Không cần có lời nào cũng hiểu được đối phương đang nghĩ gì.
Nhưng Chu Hựu Hựu không thể phủ nhận là, ánh mắt của cô bạn này thực sự rất có bản lĩnh.
Thực sự rất xinh đẹp.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện