Rất khó tưởng tượng ra, nếu lúc ấy Hà Thiến Tử không phát hiện có điều bất thường mà đi theo vào nhà vệ sinh thì Chu Hựu Hựu sẽ bị đánh thành bộ dạng gì chứ.
Nộ khí Tiết Chi Thu mãi không lui, cuối cùng vẫn là Chu Khải Sơn ra mặt thương lượng. Dù sao ông cũng là một người lí trí, nói chuyện ở trường học vẫn có tư thế của một người lãnh đạo.
Giải quyết mọi chuyện xong xuôi trời cũng đã tối.
Về đến nhà, ông bà nội ân cần hỏi thăm Chu Hựu Hựu, bà nội lại khỏi phải nói, đau lòng khóc thành tiếng.
Chu Hựu Hựu thường xuyên nghĩ, rốt cuộc cô đã làm gì mà lại có được một gia đình ấm áp đến vậy chứ.
Cả một buổi tối, Chu Hựu Hựu tắt điện thoại, nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, nghĩ mãi cũng không ra điều gì.
Hôm sau đi học, khuôn mặt Chu Hựu Hựu vẫn hơi sưng. Cũng không nghĩ tới sẽ đụng mặt Đào Húc Sanh ngay cổng trường.
Chuyện xảy ra hôm qua, mọi người trong trường cũng đều biết.
Mấy nữ sinh lớp một kia đều là học sinh hư, thường ngày vẫn luôn giao du cùng côn đồ lưu manh ngoài trường.
Đào Húc Sanh nhìn bộ dạng của Chu Hựu Hựu, đau lòng không thôi. Đến cùng vẫn là thích cô, chạy theo hỏi thăm, “Chuyện hôm qua tớ có nghe nói, cậu không sao chứ?”
Chu Hựu Hựu thản nhiên nhìn Đào Húc Sanh, không nói câu nào.
“Tớ giúp cậu xử lí mấy cậu ta được không? Làm cho bọn họ biết điều một chút?” Đào Húc Sanh vẫn đi bên cạnh cô như cũ.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Cô nghiêng người muốn tránh khỏi Đào Húc Sanh, trùng hợp lại gặp Phó Lâm đang đi tới.
Nhìn thấy anh, trong lòng Chu Hựu Hựu lạnh hẳn đi.
Tối qua cô tắt máy cả đêm nhưng sáng sớm nay đã vội vàng bật lên. Cô biết rõ trong lòng mình mong đợi điều gì, nhưng thời điểm mở máy lên, những điều đó đều biến thành số không.
Không nhận được một tin nhắn nào từ anh cả.
Chuyện hôm trước cô bị đánh, có rất nhiều bạn học đứng ngoài cửa phòng làm việc vây xem, tin tức truyền đi rất nhanh, hẳn là anh cũng đã biết.
Đào Húc Sanh hiển nhiên cũng thấy Phó Lâm, không nhịn được đứng sát lại Chu Hựu Hựu, lớn tiếng nói, “Có người nào đó trêu hoa ghẹo nguyệt, làm người khác bị tổn thương, bây giờ