Hai người tới một quán mì xào ngay gần đó.
Vừa ngồi xuống, chủ quán đã hỏi Phó Lâm, “Vẫn như cũ sao?”
Phó Lâm gật đầu, quay lại hỏi Chu Hựu Hựu, “Cậu còn muốn ăn không?”
Chu Hựu Hựu lắc đầu, “Không thể ăn nữa, ăn nữa sẽ thành heo mất.”
Phó Lâm cười cười nói với chủ quán, “Một suất thôi ạ.”
Chu Hựu Hựu nhìn anh, cảm giác anh cách mình ngày càng gần, không hề xa xôi như trước.
Trong lúc chờ mì được mang lên, Phó Lâm giới thiệu nói, “Cậu có phát hiện không, ở Trung Quốc, mỗi địa phương đều có một loại mì khác nhau, tớ thấy đây là chuyện rất thú vị.”
Chu Hựu Hựu nghe vậy còn tách đầu ngón tay ra đếm, “Mì đao tước Sơn Tây, mì Trùng Khánh, mì xào tương Bắc Kinh, mì Dương Xuân Thượng Hải, mì khô Vũ Hán, …”
Không nói thì không biết, vừa nói ra lại rất nhiều.
“Cậu rất thích ăn mì?” Chu Hựu Hựu hỏi.
Phó Lâm nhún vai, “Thuận tiện thôi.”
“Ồ.”
Đã quá giờ ăn trưa, trong quán chỉ có hai vị khách là Chu Hựu Hựu và Phó Lâm.
Mì xào tương làm rất nhanh, hai người mới nói chuyện được hai câu chủ quán đã bưng một bát mì lên.
Phó Lâm cầm lấy đũa, thành thạo trộn mì, không quên hỏi Chu Hựu Hựu, “Cậu có thích ăn mì không?”
Chu Hựu Hựu gật đầu, “Mẹ tớ rất hay làm mì xào tương, tớ cũng vô cùng thích ăn đồ mẹ nấu, nên không thể ăn mì ở ngoài tiệm được.”
Phó Lâm nghe vậy, động tác hơi ngừng một chút, thản nhiên cười, cũng không nói gì nữa.
Không khí có chút xấu hổ, Chu Hựu Hựu hối hận tự trách sao mình nhắc tới mẹ làm gì không biết.
Miếng giấy dán góc bàn bị xé đi gần hết, Chu Hựu Hựu ngứa tay, nhịn không được muốn xé đi hết.
Phó Lâm thu động tác nhỏ của cô trong mắt.
Anh ăn mì không nhanh không chậm, thường xuyên nhìn cô.
Vẻ khẩn trương và không tự nhiên của cô anh đều thấy trong mắt, nhưng anh cũng không tốt hơn bao nhiêu. Chỉ là cố gắng để không khí giữa hai người được tự nhiên.
Đối mặt với nhau ăn cơm như vậy là lần đầu tiên.
Trước đây ở nhà ăn trường học, anh vẫn luôn nhìn cô. Lần đầu tiên là lúc nào anh cũng đã quên, chỉ nhớ có một lần trời mưa, cô không mang ô vội vã chạy vào nhà ăn, trên gương mặt tươi cười sáng chói.
Cô vào nhà ăn không bao lâu, ánh mắt đã bắt đầu tìm cái gì, Phó Lâm quay đầu, vừa vặn chạm vào tầm mắt của cô, sau đó cô vội vàng quay đi.
Lâu ngày, Phó Lâm phát hiện ra một quy luật.
Cô gái nhỏ mỗi lần ăn xong sẽ cầm khay đi qua anh, mỗi lần anh đều cố ý ngẩng đầu nhìn cô, nhưng lần nào cũng vậy, cô luôn luôn cúi đầu. Một lần, hai lần, ba lần, anh đột nhiên cảm thấy rất ngạc nhiên, cô nhóc này sao lại thích cúi đầu như vậy chứ.
“Chu Hựu Hựu.” Anh đột nhiên gọi tên cô.
Lần đầu tiên gọi tên cô.
Chu Hựu Hựu ngẩng đầu, mờ mịt hỏi, “Sao vậy?”
Anh lại cười nhìn cô, ánh mắt trong veo thâm thúy giống như mang một chút ý xấu.
Chỉ muốn nhìn cô một chút.
Lần trước Chu Hựu Hựu bị đánh một bạt tai, hai má hết cả lên, bây giờ vết đỏ trên mặt cũng không nhìn ra nữa.
Da cô rất trắng, trên gương mặt không son phấn có mấy vết tàn nhang nho nhỏ.
Đại khái là xấu hổ nên hai má ửng hồng.
“Cậu kéo đàn nhị cũng rất hay.” Anh nói.
“Là ông nội tự tay dạy tớ, trước đây ông kéo đàn ở trong đoàn Việt kịch.”
Cô có chút kinh ngạc, không nghĩ đến anh lại chú ý tới chuyện cô kéo đàn nhị.
Chỉ là, chuyện này không khiến người khác chú ý cũng khó.
Trong trường tuy rằng có nhiều nhân tài, nhưng mỗi lần có cuộc thi nhạc cụ cũng chỉ có một mình Chu Hựu Hựu. Năm lớp mười diễn văn nghệ, cô mặc đồng phục ngồi trên sân thể dục kéo một