Lòng bàn tay cầm ly trà sữa mát lạnh nhưng tâm trạng của Chu Hựu Hựu lại nóng hầm hập.
Hai người ngồi ở một chiếc ghế ven sông, trước mắt là mấy ông bà ngồi đàn hát.
Có đàn tỳ bà, đàn nhị, thổi sáo, còn có đàn điện tử.
Khi còn nhỏ, Chu Hựu Hựu cái gì cũng không hiểu, theo ông nội học đàn nhị, lớn hơn một chút lại cảm thấy đàn nhị không thể so được với dương cầm. Bởi vì ngồi ở công viên kéo đàn nhị hầu như chỉ là mấy người lớn tuổi, làm gì có đứa trẻ nào học loại nhạc cụ này.
Nhưng đến bây giờ, Chu Hựu Hựu đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình học đàn nhị, nhờ có nó mà cô đạt được rất nhiều thành tích.
Đoàn Việt kịch ở Phong thị rất thịnh hành, bình thường ở trong công viên đều có thể nghe được người khác đàn hát bài của Việt kịch. Những ông bà trước mắt cũng đang hát một đoạn “bích ngọc trâm”.
Người ở Phong thị không nhiều thì cũng ít đều biết sự phát triển của Việt kịch, Chu Hựu Hựu cũng vậy, đương nhiên, Phó Lâm cũng từng nghe qua.
Hai người mang theo ánh mắt thưởng thức nhìn bà lão đang hát, thú vui của người lớn tuổi như vậy là rất tốt.
Sau khi kết thúc, Phó Lâm vỗ tay đầu tiên, anh vẫn luôn không keo kiệt mà tán thưởng, tuy rằng nghe cũng không hiểu lắm.
Chu Hựu Hựu nhìn Phó Lâm, cũng cười vỗ tay theo.
Người vây xem vỗ tay, bà lão được cổ vũ lớn, nói, “Tiếp theo là đoạn ‘ngũ nữ mừng thọ’, ai muốn hợp tác với tôi không.”
Phía dưới có người nóng lòng muốn thử nhưng có lẽ trước mặt mọi người nên cũng rất ngại ngùng.
Trong chốc lát không có ai nguyện ý tiến lên, bà lão có chút thất vọng, “Không có ai sao?”
Chu Hựu Hựu nhìn người bên cạnh, đứng lên, “Cháu có thể chứ ạ?”
Giọng nói của cô không lớn nhưng cũng khiến mọi người chú ý.
Trong đó bao gồm cả Phó Lâm bên cạnh cũng ngẩn ra, ai có thể nghĩ tới chỉ là một cô bé mười mấy tuổi chứ.
Bà lão vui vẻ, “Tất nhiên có thể.”
Chu Hựu Hựu nhìn Phó Lâm một chút, ý bảo anh yên tâm, tiếp theo tiến về phía trước.
Cô không luống cuống, tự tin sáng chói