Kỳ nghỉ hè bắt đầu cũng đồng nghĩa với việc bài tập về nhà chất đống. So với nghỉ đông, kỳ nghỉ hè thiếu đi đèn hoa đăng, thiếu bạn bè bên cạnh, mỗi ngày cũng chỉ có thể gian nan ở nhà ngày qua ngày.
Chu Hựu Hựu ở nhà được vài ngày đã muốn đi học, ít nhất ở trường cô còn có thể gặp được Phó Lâm.
Sauk hi thi cuối kì xong, Phó Lâm đã lập tức quay về thành phố Châu Nam, anh nói với cô là về nhà ngoại vài ngày, cũng không nói cụ thể là đi bao lâu.
Hai người cùng ở trong một thành phố đã không có cơ hội gặp mặt, anh tới Châu Nam rồi cô cũng cảm thấy anh thật xa xôi. Nhưng cũng may là có trò chơi và internet, mỗi ngày hai người bọn họ có thể vừa nói chuyện phiếm vừa chơi game, thậm chí còn có thể nấu cháo điện thoại.
Ví dụ như tối qua, đề tài vây quanh đối phương ăn gì?
Ông ngoại hay bà ngoại làm?
Hương vị thế nào?
Cậu thích mặn hay nhạt, thích cay hay không?
Cậu có thể nấu ăn?
Đồ ăn cậu làm ra có thể ăn sao? Vậy để khi nào đó nếm thử tài nghệ của cậu.
…
Cuộc đối thoại không mặn không nhạt, vậy mà có thể nói đến một tiếng đồng hồ.
Vì thế, Tiết Chi Thu đã phát hiện được có điểm không thích hợp. Chu Hựu Hựu vừa nói chuyện điện thoại xong thì đi ra ngoài uống nước, bị mẹ kéo vào một góc, “Nói mau, con lén lút yêu sớm phải không?”
Chu Hựu Hựu vội đẩy bà ra, “Con nói chuyện phiếm với bạn bè thôi mà.”
“Chậc chậc…” Tiết Chi Thu đi quanh người Chu Hựu Hựu, “Con nghĩ mẹ tin sao?”
“Tin hay không tùy mẹ!” Nói xong cô cầm lấy cốc uống nước, không ngờ là đột nhiên bị sặc.
Tiết Chi Thu cũng không giúp đỡ, khuôn mặt lại như cười trên nỗi đau của người khác, nhướn mày, “Chẳng lẽ đây là biểu hiện của chột dạ trong truyền thuyết sao?”
Chu Hựu Hựu tức cười, trừng mắt với mẹ.
“Đừng nhìn mẹ bằng ánh mắt này, vô dụng thôi.” Tiết Chi Thu thấy cô đã uống nước xong, đưa tay kéo cô ra sofa ngồi.
Bây giờ trong nhà chỉ có hai mẹ con, bố Chu đi xã giao, ông nội đi kéo đàn nhị, bà nội tới quảng trường khiêu vũ.
“Có ảnh chụp không?” Vẻ mặt Tiết Chi Thu bát quái hỏi.
Chỉ là, đạo hạnh của Chu Hựu Hựu quá nhỏ bé, chỉ có thể ngoan ngoãn nộp ảnh chụp lên.
“Đây là ảnh thẻ học sinh của cậu ấy, con chụp lại ở bảng thông báo trường.” Chu Hựu Hựu nói.
Trên ảnh là một học sinh mặc áo đồng phục trắng, sống mũi cao thẳng, mắt đẹp đào hoa, khuôn mặt tinh tế đúng dáng vẻ người ta yêu thích.
“Thật là đẹp trai.” Tiết Chi Thu nhìn kỹ một chút, còn nói thêm, “Thật sự là rất ưa nhìn.”
Đó là đương nhiên.
Trong lòng Chu Hựu Hựu vui vẻ.
Người cô nhìn trúng, nhan sắc tất nhiên phải tốt rồi.
“Bao lâu rồi?” Tiết Chi Thu hỏi.
“Con không nói.”
“Làm chuyện gì đó chưa?”
“Bọn con chỉ là bạn bè bình thường.”
“Vậy mẹ hỏi câu khác, làm bạn bè bình thường được bao lâu rồi?”
Chu Hựu Hựu, “…”
Làm một người từng trải, Tiết Chi Thu đưa ra kinh nghiệm cho Chu Hựu Hựu, “Lúc mẹ và bố con hẹn hò, mẹ mới có 17 tuổi, lúc ấy là bố con theo đuổi mẹ. Theo đuổi mẹ ba năm, tới năm hai mươi tuổi mẹ mới đồng ý. Cho nên, để khảo nghiệm một người đàn ông có chân thành với con hay không, cần phải dùng thời gian mới có thể chứng minh được.
Chu Hựu Hựu lắc đầu, cô không hiểu.
Bây giờ cô nhào qua luôn cũng được, căn bản là không thể đợi được lâu như vậy.
Thầm mến một người đã lâu như vậy, bây giờ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, có thể cùng anh nói chuyện, nào có chuyện cô chờ nổi nữa.
Tiết Chi Thu nhớ lại chuyện cũ, thao thao bất tuyệt, cuối cùng thổn thức một tiếng, “Tiếc là bây giờ bố con biến thành một con heo, một chút cũng không đẹp trai nữa!”
“Mẹ nói lại lần nữa, con ghi âm cho bố nghe!”
Tiết Chi Thu cười, đưa tay xoa đầu Chu Hựu Hựu, “Cô nhóc cũng đã trưởng thành rồi, cũng đã có mối tình đầu, giúp mối tình này có một cái kết thật đẹp đi.”
Ánh mắt Chu Hựu Hựu chần chờ, “Mẹ, mẹ cũng không ngăn cản con sao?”
“Ngăn cản con làm gì?” Tiết Chi Thu nói, “Năm sau con cũng đã 18, nguyện vọng thi đại học là do con viết, tất cả hành động của con cũng do con chịu trách nhiệm, bao gồm cả chuyện yêu đương.”
Chu Hựu Hựu cái hiểu cái không.
*
Một tuần sau