Chương 4:
Chín giờ tối, quảng trường vô cùng náo nhiệt, nơi này rất rộng, thiếu đi các bác gái tập nhảy tập múa, đột nhiên im ắng hơn.
Hà Thiến Tử rất nhanh tìm thấy Chu Hựu Hựu, sải bước đến ngồi cạnh cô, vỗ vai thật mạnh, “Hoàn hồn lại đi!”
Chu Hựu Hựu quay đầu, sững sờ nhìn Hà Thiến Tử, thật ra cô vẫn thấy cảm giác như đang mơ, không chân thực cho lắm.
“Sao cậu lại ra đây?” Chu Hựu Hựu hỏi, cô nhìn quanh, không hề thấy Lâm Thịnh.
Hà Thiến Tử nhịn không được cười ha ha một tiếng, “Chu Hựu Hựu, cậu thật sự là một nhân tài.”
“Hả?”
“Kỹ thuật hôn của Phó Lâm thế nào?” Hà Thiến Tử vừa nói vừa lại gần nhìn môi Chu Hựu Hựu.
Cô đỏ mặt, che môi mình, “Cái đồ biến thái này.”
“Vừa rồi lúc cậu và Phó Lâm hôn nhau, con mẹ nó, tớ thấy nhiệt huyết sôi trào. Cậu ấy đặt cậu trên tường, thân thể chống đỡ cả người cậu, trời ơi, quá MAN! A a a a!!!!” Hà Thiến Tử đột nhiên hét lớn, “Thật sự quá lãng mạn, quá kích thích.”
Chu Hựu Hựu bị hoảng sợ, mặt lại càng thêm đỏ.
“Cảm giác gì? Cảm thấy sao?” Hà Thiến Tử dồn dập hỏi tiếp.
Chu Hựu Hựu che mặt, không nhịn được cười trộm, “Vậy cậu và Lâm Thịnh hôn nhau cảm thấy thế nào?”
Hà Thiến Tử nhướn mày, “Cậu cũng cảm thấy thế sao?”
“…Đại khái là vậy đi.”
Một phút ngắn ngủi kia, chỉ sợ cả đời này cô cũng không quên được.
Kích thích, say mê, sa ngã.
Giống như có rất nhiều cảm giác, không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả được.
Hà Thiến Tử nói, “Đêm nay Phó Lâm không có vui, Tương Tử Di tìm cậu ấy vài lần, cậu ấy đều không có phản ứng. Ngoài dự kiến là Tương Tử Di lại mượn mọi người làm ầm ĩ, chủ động đi ôm Phó Lâm. Lúc ấy mặt cậu ta như tảng băng, lạnh lùng đẩy cô ta ra cau mày nói: Đừng lại gần tôi.”
Hà Thiến Tử vừa nói vừa học theo biểu tình của Phó Lâm.
Lúc Chu Hựu Hựu nghe thấy Phó Lâm từ chối Tương Tử Di, tâm trí cô như nở hoa. Có thể tưởng tượng được dáng vẻ kia của anh, anh mà nghiêm túc thì thực sự rất dọa người.
“Vừa rồi cậu ấy hôn cậu xong, thấy cậu chạy còn đứng tại chỗ ngẩn người nhìn theo, người khác gọi cũng không có phản ứng, mãi một lúc sau không nói không rằng chạy theo hướng cậu chạy.” Hà Thiến Tử quay đầu nhìn bốn phía, “Cậu ấy nhất định là đuổi theo cậu mà.”
Chu Hựu Hựu cũng nghĩ xem anh có thể đuổi theo cô được tới đâu. Nhưng mà như vậy có nghĩa là, sau này hai người có thể tiếp xúc ngày càng nhiều.
Hai cô bạn thân ngồi cùng nhau chốc lát rồi bắt xe bus về nhà.
Đêm đó, Chu Hựu Hựu nằm trên giường lăn lộn mãi mới ngủ được. Cuối cùng lại mơ thấy bộ phim tuần trước Hà Thiến Tử cho cô xem. Nhưng trong mộng, nữ chính biến thành cô, nam chính lại trở thành Phó Lâm.
Chu Hựu Hựu cảm thấy mình mắc bệnh nguy kịch rồi.
===
Sáng thứ hai vẫn như cũ, không khác gì bình thường. Nhưng sau khi Chu Hựu Hựu vào phòng học lập tức phát hiện mọi người nhìn cô không đúng lắm.
Đợi tới lúc cô ngồi vào vị trí của mình, Hà Thiến Tử kéo cô lại, “Sao, không xem tin nhắn tối qua tớ gửi cậu à?”
Lúc này Chu Hựu Hựu mới lấy điện thoại ra xem, chốc lát sau đã chấn động.
Hà Thiến Tử nói, “Đừng xem, tớ đã nói với cậu rồi, cậu và Phó Lâm hôn nhau ở KTV đã bị người ta chụp đăng hết lên mạng.”
Chu Hựu Hựu mở tấm ảnh Hà Thiến Tử gửi cho mình.
Trong ảnh chụp, bối cảnh đều bị làm mờ, duy chỉ có đôi nam nữ chính là rõ ràng, nhưng nam sinh đã lấy hết thân mình che chắn