Đúng tám giờ tối, hai người ngồi tàu từ Châu Nam quay về Phong thị.
Sau khi trở về từ quán mỳ vằn thắn, Chu Hựu Hựu gặp được ông bà ngoại của Phó Lâm. Hai lão nhân gia vừa hòa ái vừa dễ gần, ra sức bảo Chu Hựu Hựu ngủ lại một đêm. Hai người cũng không hỏi nhiều về quan hệ giữa Phó Lâm và Chu Hựu Hựu, coi cô như cháu gái trong nhà. Khuôn mặt Phó Lâm có chút giống ông bà ngoại, đều nói con trai giống mẹ, có thể thấy Phó Lâm có rất nhiều nét giống mẹ anh.
Anh nói, trước đây ông bà vẫn khuyên mẹ mình sinh con gái, ai cũng bảo con gái là tri kỉ của mẹ.
Chu Hựu Hựu nói dối không biết ngượng, “Đúng mà, không phải tớ chính là tri kỉ bé nhỏ của mẹ sao.”
Phó Lâm liếc cô một cái, thấy cô đang rất vui vẻ, tâm tình anh bây giờ cũng đang rất tốt.
Thời gian hai người tiếp xúc cũng không phải ngắn, mỗi ngày đều nói chuyện phiếm, buổi sáng tỉnh dậy, việc đầu tiên làm chính là cầm điện thoại lên chào buổi sáng đối phương, buổi tối trước khi đi ngủ sẽ gửi cho người kia một câu ngủ ngon. Chuyện này trước đây Phó Lâm chưa bao giờ nghĩ tới, anh chỉ cho rằng đời này của mình sẽ trôi qua chậm rãi, nước chảy bèo trôi, sau đó lấy vợ sinh con, hoặc là cô độc cả đời.
Anh đã sớm biết tên họ của cô, ngày ấy chơi thật lòng mạo hiểm xong mới bắt đầu liên hệ, ôm tâm tư thầm kín, điểm này là anh rõ ràng nhất.
Hai người tiến tới bước phát triển này cũng đã vượt quá tưởng tượng của anh, cũng thật may mắn, anh đã không bỏ qua cô.
Về tới Phong thị đã là chín giờ.
Anh lái xe đưa cô về nhà.
Đây không phải lần đầu tiên anh đưa cô về, nhưng lúc này đã đặc biệt hơn một chút.
Trước kia, mỗi lần về tới trước cửa tiểu khu, anh luôn cười nhìn cô đi vào, nói một câu hẹn gặp lại. Hôm nay, anh lại đưa cô tới một nơi ít người qua lại, cười nhẹ nhìn cô hỏi, “Có muốn hôn chào tạm biệt một cái không?”
Vốn là một câu nói đùa, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt cô xấu hổ lại nhịn không được muốn trêu cô một chút.
Chu Hựu Hựu xấu hổ đưa tay đẩy anh ra, bị anh thuận tay nâng gáy, bàn tay nóng bỏng đè lưng khiến cô tiến sát mình hơn, cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ