Lần đầu tiên nghe anh nói loại lời nói này, trái tim Chu Hựu Hựu run rẩy.
Không dám tin, không thể tin nổi.
Trong nháy mắt đó, cô cảm thấy trong lòng thỏa mãn, giống như tìm được bảo bối trân quý nhất cuộc đời này. Cô cũng không muốn để ý tới mọi chuyện bên ngoài, chỉ muốn cảm nhận trái tim của anh, có phải giống như lời anh nói hay không. Lời ngon tiếng ngọt cô chưa từng nghe, dù là giả cũng không sao cả.
“Đưa tay cho anh.” Bàn tay Phó Lâm đặt trước mắt cô, lòng bàn tay hướng lên trên.
Chu Hựu Hựu đưa tay, giống như lần đầu tiên chạm vào tay anh, vừa khẩn trương vừa hưng phấn.
Phó Lâm trước hết vẫn trêu đùa nắm chặt tay cô, lúc sau lại lấy từ trong túi ra một chiếc vòng tay.
Vòng tay tinh tế, đeo vào cổ tay trắng nõn của cô xinh đẹp như trong tưởng tượng của anh. Lần đầu tiên Phó Lâm nhìn thấy chiếc vòng tay này, trong đầu chỉ có cô, cô là viên kim cương trong suốt chói mắt, cho cô một chút cơ hội, cô đều có thể tỏa sáng.
“Thích không?” Anh hỏi.
“Thích.”
Chu Hựu Hựu nắm chặt cổ tay, tinh tế vuốt ve.
Cô thích, thực sự rất thích.
Hai người cũng không thể ở chung quá lâu.
Chuyện đầu tiên khi về nước của Phó Lâm là tới tìm cô, Phó Kỳ Xương bên kia cũng đã gọi vài cuộc thúc giục.
Đưa cô tới cửa tiểu khu, anh nói, “Lên trên đi.”
Tuy nói vậy nhưng vẫn nắm chặt tay cô.
Chu Hựu Hựu giật tay, anh cũng không buông ra.
Cô càng giật anh càng nắm chặt.
Vì thế, Chu Hựu Hựu chớp chớp mắt nhìn anh, mặt đầy vô tội giống như đang hỏi vì sao.
Phó Lâm cười, “Cũng không bày tỏ gì sao?”
Anh cười không rõ, nhưng thật sự rất đẹp trai. Mái tóc không dài không ngắn, sửa thành kiểu tóc đang thịnh hành, rất hợp với anh.
“Muốn anh dạy sao?” Phó Lâm lại kéo cô tới một nơi hẻo lánh.
Trái tim Chu Hựu Hựu không tự chủ tăng tốc, ký ức trong đầu vẫn vô cùng rõ