Nơi này rất nhiều phòng, buổi tối, Chu Hựu Hựu ngủ ở phòng đối diện Phó Lâm. Mười giờ tối, cô chúc anh ngủ ngon rồi chuẩn bị về phòng ngủ.
Phó Lâm cười trêu ghẹo, “Thật sự không ngủ cùng anh?”
Chu Hựu Hựu xấu hổ cầm gối ném anh.
Phó Lâm cũng chỉ nói mà thôi.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ và tức giận của cô thực sự rất đáng yêu.
Căn phòng đối diện Phó Lâm rất lớn, còn lớn hơn nhà cô rất nhiều, giường thoải mái mềm mại, cảm giác như nằm trên đó rất hạnh phúc.
Nhưng nằm trong chốc lát, Chu Hựu Hựu phát hiện mình không ngủ được.
Đang lúc trằn trọc trăn trở, Phó Lâm gõ cửa, thấp giọng hỏi, “Em ngủ chưa?”
“Chưa.” Cô đứng dậy đi mở cửa.
Phó Lâm sợ cô lạnh, ôm chăn tới cho cô. Dù sao cũng đã cuối thu, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, nhưng thật ra anh cũng không nghỉ được, lăn lộn vài vòng trên giường đành phải lấy lí do này đi gõ cửa phòng cô.
Đặt chăn lên giường, anh hỏi, “Ngủ có thoải mái không.”
“Rất thoải mái.” Cô nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Phó Lâm gật đầu.
Chu Hựu Hựu đứng ở cuối giường nhìn anh, dáng vẻ đơn thuần.
Căn biệt thự này có vị trí cách âm tốt, buổi tối lại yên ắng, lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy, cũng tăng vài phần xấu hổ.
Phó Lâm gãi tóc tìm cớ, “Phải rồi, em đói không? Có muốn ăn khuya không?”
Cũng gần 11 giờ, bọn họ đã ăn cơm từ 7 giờ tối, dựa theo ban ngày thì bây giờ nên ăn trưa.
Chu Hựu Hựu đúng là có chút đói, nhưng cô không có thói quen ăn đêm.
Đang muốn từ chối lại nghe Phó Lâm nói, “Gần đây có quán cơm khá ngon, em đợi anh gọi cho bọn họ đưa đồ tới đây.”
Vừa nói vừa rút điện thoại trong túi ra gọi.
Chu Hựu Hựu yên lặng nhìn anh phân phó chủ quán, Phó Lâm nhớ rõ khẩu vị của cô, không được quá cay, cũng không được cho hành, đồ uống không được cho đá.
Cô nghe xong, trong lòng có cảm giác gì đó không nói nên lời.
Vào kỳ sinh lý lần trước cô bị đau bụng, anh mua đồ uống nóng cho cô, còn giúp cô chạy đi mua băng vệ sinh. Nhớ tới, kỳ sinh lý tháng này của cô cũng sắp tới.
Vậy mà anh cũng nhớ.
Tắt điện thoại, Phó Lâm nhìn cô nói, “Được rồi.”
“Ừm.” Chu Hựu Hựu gật đầu.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người không nói gì, Chu Hựu Hựu lại nhìn anh cười.
Phó Lâm sờ mặt mình, “Trên mặt anh có gì sao?”
Kỳ lạ, ngày thường là người kiêu ngạo ương ngạnh, ở trước mặt cô lại thu sạch hết. Trước lúc gõ cửa phòng cô, anh còn cảm thấy lo lắng, sợ mình làm gì khiến cô chê cười lỗ mãng, lúc này thấy cô cười như vậy càng khiến trong lòng hoảng hốt.
“Anh thật đẹp trai.” Chu Hựu Hựu nói thật lòng.
Cô đột nhiên nói câu này khiến Phó Lâm có chút thẹn thùng. Tuy rằng từ trước