Lớp 12/6 và 12/10 thi đấu thu hút rất nhiều sự chú ý, sân bóng rổ cũng bị mọi người vây quanh không còn một chỗ trống.
Một bên là đội trưởng đội bóng rổ Lâm Thịnh, một bên là Phó Lâm đẹp trai học giỏi hấp dẫn.
Chu Hựu Hựu và Hà Thiến Tử khó lắm mới chen được vào trong, đều cố gắng nhìn người trong lòng.
Phó Lâm đang uống nước.
Lâm Thịnh đang vận động làm nóng người.
Giống như năm trước, Phó Lâm không thấy Chu Hựu Hựu. Anh ngẩng đầu, hầu kết chuyển động do uống nước, dáng vẻ vô cùng gợi cảm.
Chu Hựu Hựu còn nhớ rõ, lần đầu cô biết tên Phó Lâm cũng là một trận bóng rổ, khi đó anh chơi bóng rất hăng say, mồ hôi tuôn ướt áo.
Lần thứ hai là học kỳ một năm lớp 11, khi đó cô đã yêu thầm anh được một năm, chuyện thi đấu của anh cô đương nhiên phải tới.
Đang suy nghĩ, Phó Lâm bên kia bỗng quay đầu, trong mắt có chút vui vẻ nhìn Chu Hựu Hựu. Lúc này, trong mắt anh có cô.
Chu Hựu Hựu cười với anh, muốn nói với anh một câu cổ vũ, nhưng ngại ở đây quá nhiều người, cô dùng khẩu hình nói với anh, “Cố lên.”
Phó Lâm nhìn thấy, gật đầu cười.
Thi đầu chính thức bắt đầu, hai bên tranh đoạt không ai thua ai.
Chu Hựu Hựu nghe bên cạnh có nữ sinh nói nhỏ.
“Chính là anh ấy, cầu thủ mặc áo số năm, lớp 12/6 Phó Lâm.”
“Oa, chính là anh ấy, thật sự rất đẹp trai.”
“Lần trước Hoài Đan tỏ tình, con nhóc ấy cũng thật to gan.”
“Rồi sao?”
“Thất bại chứ sao ha ha ha.”
“Nghe nói Phó Lâm có bạn gái rồi.”
“Thật sao? Cũng không biết bạn gái anh ấy trông thế nào.”
“Tớ cũng chưa gặp bao giờ, nghe nói cũng học lớp 12.”
Chu Hựu Hựu nghe trộm, khóe miệng khẽ nhếch.
Điện thoại đặt trong túi bỗng rung lên, cô lấy ra nghe.
Là mẹ gọi tới, nói buổi tối là tiệc mừng thọ của ông nội, bảo cô về sớm một chút.
Năm nay là đại thọ 70 tuổi của ông nội, vô cùng có ý nghĩa, cô thân là trưởng tôn nữ, không thể đến muộn, nơi tổ chức là một khách sạn ở gần nhà.
Việc này Chu Hựu Hựu đã nói với Phó Lâm, vốn định tan học sẽ tới thẳng khách sạn, nhưng cô vẫn nhịn không được đi xem trận bóng rổ này, ít nhất cũng phải xem hết nửa hiệp. Cho nên vừa rồi nhìn thấy cô, Phó Lâm mới vui vẻ như vậy.
Hiệp một kết thúc, Chu Hựu Hựu cũng không để ý chuyện thắng thua của anh nên không chú ý tới điểm số.
Cô nhìn anh, thấy anh đang đi về phía mình.
Phó Lâm một thân mồ hôi đứng trước mặt cô hỏi, “Còn chưa về sao?”
“Bây giờ em về này.” Chu Hựu Hựu ngẩng đầu nhìn anh, “Mẹ em vừa gọi tới rồi.”
Anh gật đầu, “Anh đưa em ra cổng trường.”
“Không cần đâu, có một đoạn thôi mà, cũng không phải là chưa đi bao giờ.”
Giải lao giữa hai