Chương 6:
Chu Hựu Hựu đến lớp, giống như bình thường lấy vở trong ngăn bàn ra, để balo vào lại trong ngăn bàn.
Học lớp mười một, sách giáo khoa với bài tập chất đống như núi, cho nên mỗi lần tan học, Chu Hựu Hựu đều chỉ mang sách quan trọng về nhà để làm bài tập, còn lại đều để hết lại trên lớp.
Vừa lấy sách ra, Chu Hựu Hựu lập tức phát hiện một bức thư hồng nhạt kẹp ngay trang đầu sách giáo khoa.
Dừng một lát, Chu Hựu Hựu cầm lấy bức thư. Đây cũng không phải đồ của cô, tất nhiên là do có người muốn cho cô rồi.
Trong lớp, Chu Hựu Hựu xem như khá nổi bật, da trắng, mắt to, tuy không giống hoa khôi Tương Tử Di yêu kiều lóa mắt nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhận được thư tình.
Hồi lớp mười, Chu Hựu Hựu thường xuyên được học trưởng lớp trên bắt chuyện, hoặc là trên đường đi sẽ có một đám người cười nói cô với ý đồ không tốt, hay thỉnh thoảng sẽ có người không biết tìm từ đâu ra số cô, gửi vài cái tin nhắn linh tinh.
Nhưng tới giờ đã đỡ hơn, cũng không có gì đặc biệt. Cho tới giờ lên lớp 11 cũng không nhận được phong thư tình nào nữa.
Lần này là bức thư đầu tiên của năm lớp 11.
Bìa thư màu hồng phấn, có đính vài viên ngọc xinh xắn, là kiểu dáng nữ sinh thích nhất. Chu Hựu Hựu thích màu hồng nhạt vô cùng, cô cũng thích mấy đồ vật lấp lánh nữa.
Lòng hiếu kỳ thúc giục cô mở phong thư. Lại thêm một bất ngờ nữa.
Bên trong là hình khối hoa gấp bằng giấy, vô cùng tinh xảo. Ở giữa có nét chữ rồng bay phượng múa: ‘Chu Hựu Hựu, tớ thích cậu. Chiều nay tan học, phòng thực hành, hi vọng cậu tới.”
Chu Hựu Hựu nhìn ngày, chính là hôm nay?
Tuy cô đã có người trong lòng nhưng đối mặt với lá thư này, lòng hư vinh cũng khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Ai lại không thích được người khác thích chứ?
Chu Hựu Hựu cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, cô biết rằng trái tim mình đã sớm bị Phó Lâm chiếm đóng, ai cũng không thể tiến vào được.
Cô tùy ý kẹp lá thư vào trong sách, chưa nghĩ kĩ sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Bên cạnh, Hà Thiến Tử vừa tới, kéo ghế ra ngồi xuống, bỏ balo vào ngăn bàn, mặt mũi ỉu xìu.
“Cậu sao vậy? Tối qua đi bắt trộm à?” Chu Hựu Hựu hỏi.
Hà Thiến Tử ngáp một cái, thần sắc đắc chí, nói, “Buổi sáng tớ và Lâm Thịnh đi ngắm mặt trời mọc.”
Sáng sớm tinh mơ đã rời giường leo núi, hiện tại cô đang vô cùng buồn ngủ.
“Sao không đi ngày nghỉ?” Chu Hựu Hựu hỏi.
Hà Thiến Tử nhìn cô, nói, “Hôm nay là kỉ niệm 100 ngày yêu nhau đó.”
Chu Hựu Hựu gật đầu.
Đã hiểu.
100 ngày là ngày đặc biệt mà.
Lâm Thịnh là đội trưởng đội bóng rổ, thời điểm theo đuổi Hà Thiến Tử mọi người đều biết hết. Nguyên nhân vì anh đẹp trai, thường ngày chơi bóng rổ được mọi người chú ý tới.
Trong khối 11, Hà Thiến Tử cũng xinh xắn đáng yêu, không làm người ta chú ý không được.
Chu Hựu Hựu nói với Hà Thiến Tử chuyện bức thư kia. Cô nhíu mày tò mò, lấy lá thư kẹp trong sách Chu Hựu Hựu nhìn một chút.
“Không thú vị.” Hà Thiến Tử trả lại lá thư cho cô.
Nhớ hồi đó Lâm Thịnh theo đuổi mình đều nhanh gọn dứt khoát, chặn cô lại trong phòng học khiến tâm tư cô bay nhảy.
“Cậu định đi không?” Hà Thiến Tử lại hỏi.
Chu Hựu Hựu lắc đầu, “Không đi.”
“Thật ra đi thì cũng không sao, đừng treo cổ trên gốc cây Phó Lâm kia nữa!” Hà Thiến Tử cầm sách giáo khoa tiếng anh che trước mặt để nói chuyện.
Chu Hựu Hựu liếc cô một chút, bắt đầu chậm rãi học từ vựng.
---
Buổi sáng trôi qua vô cùng yên bình, hai tiết toán và hóa cũng không làm cô cảm thấy sợ hãi nữa. Làm Chu Hựu Hựu vui vẻ nhất là sáng sớm gặp được Phó Lâm.
Tất nhiên cô không dám nhìn anh, hôm nay cũng không cố