Mỗi năm có một ngày 11/11, làm sinh viên hay gì, Chu Hựu Hựu cũng có danh sách đồ mình muốn mua. Nhưng dù sao cũng là sinh viên nghèo, năng lực mua sắm có hạn, chẳng qua cứ tới ngày này là bao nhiêu đồ giảm giá lớn, cô cũng muốn nhân cơ hội này mua gì đó.
Bản thân cô không thiếu cái gì, nhưng cô nhìn trúng một chiếc đồng hồ nam, trước đó có giá 15 nghìn tệ (khoảng 54 triệu VNĐ), lần này chỉ còn 13 nghìn tệ (khoảng 46 triệu VNĐ). Vì vậy mà Chu Hựu Hựu động lòng.
Phó Lâm vẫn luôn có thói quen đeo đồng hồ, nói đến cũng cảm thấy kì lạ, chiếc đồng hồ anh đeo năm sáu năm nay bỗng nhiên không biết biến đâu mất, tìm khắp nơi cũng không thấy.
Theo Phó Lâm nhớ lại, có một lần anh chơi bóng rổ, cảm thấy không tiện nên tháo xuống, sau đó tìm không ra.
Anh là người cái gì cũng không thiếu, chi phí ăn mặc gì cũng là tốt nhất, nhưng đồ càng bên người lâu càng là đồ quý giá đáng hoài niệm.
Chiếc đồng hồ đó cũng là quà sinh nhật mẹ anh từng tặng, cũng xem như ý nghĩa. Nhưng hơn nửa tháng trôi qua, chiếc đồng hồ đó cũng khó mà tìm lại.
Quanh năm suốt tháng, ngày nào Phó Lâm cũng muốn tặng quà cho co, nhưng ngược lại cô rất ít khi tặng gì cho anh. Một phần là vì anh không thiếu thứ gì, phần khác là do anh không muốn cô tiêu tiền bậy bạ lên người anh.
Vừa vặn lần này, Chu Hựu Hựu muốn tặng cho anh chiếc đồng hồ kia. Chủ yếu là do nó khá giống với cái đã mất của anh, kiểu dáng lại là kiểu Chu Hựu Hựu vô cùng thích, cảm giác đeo lên tay anh rất hợp.
Nói thật, 13 nghìn tệ đối với cô cũng không phải chuyện hết sức dễ dàng. Cũng may là bây giờ cô có đi làm thêm nhiều, cũng có tiền trong người, có thể trả theo thời hạn.
Chu Hựu Hựu tính toán, như vậy cô sẽ trả theo năm, mỗi tháng trả hơn 1000 tệ (hơn 3 triệu), cho nên, cô có hai lựa chọn, một là ăn mặc mỗi tháng giảm đi một nửa, hai là tiếp tục kiếm việc làm thêm.
Tiết kiệm là chuyện không thể nào, tiền của con gái tiêu vào đâu cũng không hết, vì thế Chu Hựu Hựu tính toán sẽ đi làm thêm. Bây giờ kĩ năng dương cầm của cô cũng không tệ, đàn nhị càng không phải vấn đề, vì thế muốn tới vài khách sạn xung quanh hỏi một chút.
Nhưng không may mắn lắm, tay nghề đàn dương cầm của cô không nơi nào vừa lòng, mà đàn nhị lại rất hiếm, càng khó để kiếm việc.
Bạn cùng phòng đề nghị Chu Hựu Hựu có thể đi làm gia sư dạy đàn nhị, một buổi có thể kiếm được 200 tệ (hơn 700 nghìn). Vì thế, Chu Hựu Hựu không nói hai lời lập tức đi tìm, khoảng một tuần sau, có gia đình liên hệ cô, sau khi nhìn tất cả các loại giấy khen giải thưởng của Chu Hựu Hựu, quyết định để cô đến dạy cho đứa nhỏ nhà mình.
Đối phương đưa ra điều kiện là mỗi buổi chiều thứ bảy hoặc chủ nhật, Chu Hựu Hựu cần dạy 2 tiếng, dù sao cũng không phải thầy cô chuyên nghiệp, cho nên tiền dạy học là 300 tệ một tuần.
Chu Hựu Hựu đồng ý. Một tuần 300 tệ, một tháng được 1200, thật sự rất khả quan.
Nhưng một hai tuần đầu không có vấn đề gì, lâu về sau, mỗi buổi chiều ngày nghỉ cô đều phải đi dạy thêm, thời gian ở cùng Phó Lâm thiếu thốn vô cùng.
Việc học hai người đều bận bịu, hơn nữa Phó Lâm còn học y. Đừng nhìn bọn họ học chung trường đại học là có thể dễ dàng gặp nhau, trống đánh xuôi kèn thổi ngược1, ngoại trừ buổi tối có thể ở chung thì cũng chỉ còn hai ngày cuối tuần để gặp nhau, thỉnh thoảng một trong hai người còn phải đi học ngày cuối tuần, cho nên thời gian gặp nhau ngày càng ít đến đáng thương.
Chỉ là Chu Hựu Hựu khó tránh khỏi có chút oán giận.
Thằng nhóc cô dạy thực sự rất nghịch ngợm, tuần này còn lấy kẹo cao su dính lên tóc cô. Hai vị phụ huynh vô cùng khách khí, vẫn luôn nói lời xin lỗi, còn muốn đưa cô thêm tiền dạy thêm.
Đứa nhỏ nghịch ngợm cũng không phải ngày một ngày hai, bố mẹ nó cũng không còn cách nào nên mới cho học âm nhạc để tu thân dưỡng tính. Ban đầu cố kỵ Chu Hựu Hựu là người lạ, còn thu liễm tính khí một chút, nhưng sau vài tuần bắt đầu bộc lộ bản tính, Chu Hựu Hựu nói chuyện nghiêm túc cũng không nghe, bắt đầu ra tay chỉnh người.
Buổi chiều thứ bảy đi dạy về, Chu Hựu Hựu nắm đuôi tóc dính kẹo cao su phía sau, không còn cách nào phải cầm kéo cắt đi. Lúc cắt còn không sao, sau khi cắt đi, nhìn lọn tóc ngắn phía sau nhịn không được phát khóc.
Lúc Phó Lâm trở về thấy Chu Hựu Hựu đứng trước gương khóc, anh hoảng sợ vội vàng chạy tới hỏi lí do.
Chu Hựu Hựu một năm một mười nói xong, trong lòng ấm ức. Đi dạy nhìn thì dễ nhưng thật ra rất khó, vừa phải có kiên nhẫn bao dung vừa phải yêu thích nghề này. Cô cảm thấy mình quá vụng về, dạy một đứa trẻ cũng không xong. Cô bắt đầu hoài nghi bản thân, sau này tốt nghiệp ra xã hội thì phải làm sao bây giờ? Nếu đối mặt với nhiều vấn đề hơn nữa cô phải làm sao? Đến lúc đó sẽ không chỉ là cắt đi một chút tóc đơn giản như này nữa, nghĩ thôi cũng cảm thấy khổ sở trong lòng.
Phó Lâm đau lòng xoa đầu cô, ôm cô vào trong ngực dụ dỗ, “Đồ ngốc này, không vui thì không làm nữa, thế giới lớn như vậy, muốn sinh tồn còn có rất nhiều cách.”
Chu Hựu Hựu xụ miệng, cảm thấy Phó Lâm nói có lý, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi buồn.
Phó Lâm nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, nhịn không được