Đôi tình nhân vừa mới giận dỗi lại rất nhanh làm hòa, người thì ôm, người kia lại hôn.
Rạng sáng, Chu Hựu Hựu và Phó Lâm trán kề trán, hai người cùng ôm nhau.
Phó Lâm dùng ngón tay vuốt nhẹ môi cô, giọng nói khàn khàn, “Em cứ đi đi, là anh ích kỷ rồi.”
“Phó Lâm.” Cô áy náy nhìn anh, bĩu môi nói, “Em không đi đàn nhạc cho Lăng Tiêu nữa, chuyện này em cảm thấy là em sai. Nghĩ lại, nếu anh đồng ý đi đệm nhạc cho nữ sinh theo đuổi anh, chắc chắn em cũng sẽ không thoải mái.”
Con gái còn dễ ghen hơn con trai, chỉ một chút xíu gió thổi cỏ lay đã làm cô nghĩ không thông rồi. Chu Hựu Hựu hiểu rõ cảm giác này, nhưng vừa rồi giận dỗi làm cô không nghĩ nhiều như vậy.
Phó Lâm nhịn không được, hôn lên môi Chu Hựu Hựu, làm loạn trong miệng cô một trận, lúc này cũng không dùng kĩ thuật gì cả, chỉ là muốn hôn cô, có cảm giác như muốn nuốt cô vào trong bụng, để cô chỉ thuộc về một mình anh.
Nhưng anh biết, anh không thể ích kỷ như vậy. Cô có cuộc sống của mình, có nhiều người cần phải tiếp xúc.
Sau khi hôn, trên môi cô lấp lánh trong suốt, đêm nay, Phó Lâm còn mãnh liệt hơn so với mọi ngày.
Hôm sau, Chu Hựu Hựu phát hiện chân mình mềm nhũn không dậy nổi. Hừ, cô tin anh mới là lạ, dấu vết lớn nhỏ trên người cô cũng đủ chứng minh trong lòng anh để ý tới mức nào.
Về phần nhạc hội nhỏ kia của Lăng Tiêu, cuối cùng Chu Hựu Hựu cũng không đi mà đưa theo Phó Lâm tới làm khán giả.
Chuyện sau này Chu Hựu Hựu không biết chính là, Phó Lâm vụng trộm đi học đàn dương cầm.
Đầu óc Phó Lâm thông minh, kiến thức về dương cầm không khó, chỉ cần tập luyện chăm chỉ. Vì thế có một thời gian, sinh viên khoa y có thể nhìn thấy Phó Lâm luôn vội vội vàng vàng đi tới đi lui ra ngoài trường. Anh gạt bạn gái Chu Hựu Hựu học đàn dương cầm bên ngoài, muốn cho cô một bất ngờ.
Mất nửa năm, Phó Lâm không cần nhìn phổ nhạc mà đã có thể lưu loát đàn bài ‘Lời cầu nguyện của thiếu nữ’.
Trước Tết nguyên đán vài ngày, Phó Lâm dẫn Chu Hựu Hựu tới khoa y xem tiết mục cuối năm.
Tiệc tối bên khoa y tuy rằng không đáng chú ý bằng bên khoa âm nhạc, nhưng làm chương trình cuối năm này, quy mô của khoa y cũng không nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Chu Hựu Hựu tới khoa y xem tiết mục cuối năm, trước kia Phó Lâm không có hứng thú, cô cũng không có cơ hội đến.
Sinh viên khoa y không nhịn được đánh giá đôi tuấn nam mỹ nữ này.
Danh tiếng của Phó Lâm trong khoa đương nhiên không cần nhiều lời, Chu Hựu Hựu tất nhiên cũng dính tới hào quang của anh, người đi tới đi lui cũng gọi cô một tiếng học tỷ. Nhưng diện mạo của Chu Hựu Hựu thật sự khiến người ta không tin được cô đã học năm thứ ba đại học.
Sau khi ba tiết mục diễn ra không lâu, Phó Lâm đứng dậy nói với Chu Hựu Hựu, “Em đợi anh.”
Chu Hựu Hựu gật đầu, cô cũng không nghĩ nhiều chỉ cho rằng anh có việc.
Nhưng đến khi rèm sân khấu kéo ra, ánh đèn tập trung trên người đàn ông trên sân khấu, ánh mắt Chu Hựu Hựu cũng không rời nổi.
Rõ ràng vừa rồi Phó Lâm còn mặc thường phục đơn giản, bây giờ đã thay đổi thành tây trang.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phó Lâm mặc âu phục.
Anh ngồi trước đàn dương cầm, ngón tay lưu động trên các phím đàn.
“Phó đại thần thật lợi hại, đàn dương cầm cũng biết chơi nữa.”
“Tôi biết hôm nay đại thần chơi dương cầm mới tới, quả nhiên chuyến đi này không tệ.”
“Sao trên thế giới lại có người hoàn hảo vậy chứ, đẹp trai lại còn tài giỏi.”
“Kìa, bạn gái anh ấy ở bên kia.”
“Bạn gái anh ấy cũng thật đẹp…”
Âm thanh mọi người nói xung quanh cũng không lọt vào tai Chu Hựu Hựu, giờ khắc này, trong mắt cô chỉ có người đang trên sân khấu kia mà thôi.
Ca khúc này tên là ‘Lời cầu nguyện của thiếu nữ’, Chu Hựu Hựu đã từng tập luyện vài lần. Cô cũng không quên trước đây mình từng oán giận với anh rằng tập đàn dương cầm khó khăn thế nào, chỉ vài ngày không tập thôi mà tay đã xa lạ đến thế.
Nhưng anh lại có thể đánh lưu loát thế này, tuyệt đối không phải mới chuẩn bị một hai ngày.
Cho nên, từ lúc nào mà anh đã gạt cô chuẩn bị kinh hỉ này?
Phó Lâm trên sân khấu từ khi sinh ra đã có khí chất quý tốc, cho dù là sinh viên khoa âm nhạc chưa chắc đã có dáng vẻ như anh.
Chu Hựu Hựu xem đến nhập thần, say mê. Cô đương nhiên biết bạn trai mình có bản lĩnh khiến người ta không dời nổi tầm mắt.
Cô còn nhớ trước đây từng nói với anh, nếu anh chơi dương cầm trên sân khấu, nhất định là đàn nhép cũng không ai để ý.
Chỉ cần nhan sắc này ngồi trên đó thôi cũng đã làm người ta chết mê chết mệt.
“Giá mà anh có thể chơi dương cầm trên sân khấu thì tốt rồi, nhất định rất ngầu!”
Cô chỉ nói một chút, không ngờ anh lại ghi tạc trong lòng.
Đợi tới khi tiếng dương cầm hoàn toàn kết thúc, mọi người xung quanh đứng dậy vỗ tay như sấm.
Chu Hựu Hựu biết, tất cả đều thuộc về Phó Lâm.
Anh vốn chính là người như vậy, học cái gì cũng rất nhanh, không cần để ý cũng có thể đạt được thành tích tốt nhất, dùng một chút tâm tư thôi cũng có thể bỏ lại người khác ở khoảng cách vô cùng xa.
Mãi cho tới khi người đàn ông này chậm rãi tới trước mặt Chu Hựu Hựu, cô nhịn không được đỏ mặt.
Cũng không biết vì sao nhưng lại vô cùng cảm động.
“Chu Hựu Hựu, quà năm mới tặng em, thích không?” Phó Lâm cười nhẹ.
Nước mắt cô cuối cùng cũng không kiềm chế được chảy ra, gật đầu nói, “Thích, em rất thích.”
Anh oán giận, “Đàn dương cầm thực sự quá khó.”
Mỗi ngày đều phải học, bỏ học một ngày thôi cũng không được.
Nửa năm nay anh luôn bớt chút thời gian của mình ra ngoài trường học đàn, hơn nữa còn phải tránh cô.
(*https://www.youtube.com/watch?v=HgL_oBC6cGY link bài hát đây nha)
*
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới kì nghỉ Tết cuối năm.
Nhưng mà bất hạnh là, bạn học Phó Lâm bị ốm.
Thời tiết thay đổi chính là lúc bệnh cúm bùng nổ. Mùa đông này cả nước đã không biết bao nhiều người bị bệnh, Phó Lâm sớm đã lo lắng cho Chu Hựu Hựu, mỗi ngày luôn dặn dò cô ra đường phải mang theo khẩu trang. Sức khỏe của Chu Hựu Hựu cũng không phải rất tốt, năm nào cũng bị bệnh, cảm vặt vài lần, cũng thường xuyên bị viêm họng. Mỗi lần cổ họng cô sưng đau thì y như rằng lại phát sốt, tra tấn cô mất mấy ngày.
Ngược lại bây giờ vô cùng kì lạ, Phó Lâm luôn luôn khỏe mạnh lại bị ốm, còn Chu Hựu Hựu vẫn rất khỏe.
Cho nên, lần cảm cúm này Chu Hựu Hựu không sao, thật sự làm cho người ta ngoài ý muốn.
Thể chất Phó Lâm rất tốt, có thể là do từ nhỏ đã rất khỏe, cũng thường xuyên tập thể dục. Ngày nào anh cũng sẽ chạy bộ ở sân thể dục, mưa cũng sẽ chạy trong phòng tập.
Cứ đến mùa đông, Chu Hựu Hựu sẽ bọc cả người mình như một cái bánh chưng, còn Phó Lâm lại mặc áo lông mỏng manh, bên ngoài cũng chỉ khoác áo lông mỏng, giống như không cảm thấy lạnh vậy.
Vì thế, đây được coi là lần đầu tiên trong ba năm nay Phó Lâm bệnh nặng như vậy.
Cả người anh chóng mặt, cũng lười nhúc nhích, nằm yên trên giường như một chú mèo bị thương.
Mấy ngày Tết bọn họ đều về Phong thị, lúc này Chu Hựu Hựu ở nhà lo lắng.
“Anh uống thuốc chưa?”
Giọng nói Phó Lâm mang theo giọng mũi, “Uống rồi, có thể giảm bớt bệnh trạng nhưng sẽ rất mệt.”
Chu Hựu Hựu đau lòng muốn chết, “Vậy anh ngủ một giấc đi.”
“Ừm.”
Cả tối Chu Hựu Hựu ở nhà đứng ngồi không yên, Tiết Chi Thu đều nhìn thấy trong mắt.
Từ lúc Chu Hựu Hựu lên đại học, trong nhà vắng lặng không ít, chủ yếu là thiếu mất một đứa luyện đàn nhị.
Tiết Chi Thu cũng không muốn thả Chu Hựu Hựu đi, nhướn mày, “Sao? Muốn cùng bạn trai trải qua năm mới?”
Chu Hựu Hựu trừng mắt nhìn Tiết Chi Thu, mặt có hơi đỏ.
Dù sao cũng là trước mặt ông bà và bố, lời nói của mẹ lại không có ý tốt như vậy. Tuy rằng mọi người đều biết cô và Phó Lâm yêu nhau, nhưng đột nhiên bị hỏi như vậy, trong lòng tất nhiên sẽ rất ngại ngùng.
Vẫn là Chu Khải Sơn hiểu lòng con gái, cười nói, “Người trẻ tuổi bây giờ đương nhiên phải trải qua giao thừa cùng nhau, năm đó không phải chúng ta cũng vậy sao.”
Tiết Chi Thu cười, “Ai bảo ông như vậy?”
“Sao lại không phải? Nếu không phải ngày nào bà cũng ra ngoài hẹn hò với tôi, sao lại mang thai Hựu Hựu được.”
“Chu Khải Sơn! Ông câm miệng cho tôi!”
Chu Hựu Hựu nghe không nổi nữa, vội vàng về phòng thay quần áo.
“Bố mẹ, con đi ra ngoài đây.” Cô nói.
Hai vị phụ huynh trong phòng khách vẫn đang tranh luận không ngừng.
Chu Hựu Hựu chạy tới nhà Phó Lâm.
Bố của anh bây giờ đã chuyển toàn bộ khu xưởng tới Quảng Đông, bây giờ cũng đã ở lại bên đó.
Lúc Chu Hựu Hựu đến nhà Phó Lâm, cảm giác nhà anh khá lạnh.
Mật mã vào nhà vẫn như cũ, Chu Hựu Hựu lập tức đi vào.
Trong nhà đen nhánh một mảnh, Chu Hựu Hựu bật đèn, quen thuộc đi tới phòng anh.
Phó