Rạng sáng 1 rưỡi.
Bầu trời đêm hè lốm đốm sao trời.
Ngã tư đường hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này không có ai cả, một mình Chu Hựu Hựu đứng ở cửa chờ đợi, nhưng cô không cảm thấy sợ hãi chút nào, trong lòng tràn ngập chờ mong.
Phó Lâm vội vã xuống lầu, dép lê còn đeo ngược trái phải. Anh mừng rỡ, kích động đến phát điên, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bé nhỏ đứng ở cửa kia lại vô cùng đau lòng.
Tiểu cô nương phong trần mệt mỏi, hai mắt sáng ngời như sao, cô nhìn anh cười ngốc nghếch, còn có chút ngại ngùng.
Anh ôm chặt Chu Hựu Hựu vào lòng, một lúc lâu sau mới đưa tay vỗ mông cô, cắn răng thấp giọng nói, “Chu Hựu Hựu, mẹ nó, lần sau em còn dám một mình tới đây không nói tiếng nào, xem ông đây phạt em thế nào.”
Đến lấy đồ chuyển phát nhanh anh cũng không nỡ để cô một mình đi lấy, không thể tưởng tượng nổi cô lại dám một thân một mình đi qua cả ngàn dặm tìm tới đây. Tuy anh biết rõ cô đã là một người trưởng thành độc lập, nhưng trong mắt anh một thân một mình cô ở bên ngoài sẽ gặp đủ các loại nguy hiểm, huống chi bây giờ còn là nửa đêm. Anh thật sự không thể tin được.
Chu Hựu Hựu cười hì hì, hai tay ôm chặt eo anh không buông.
“Phó Lâm à Phó Lâm, em thật sự rất nhớ anh.” Cô làm nũng, chôn mặt mình trong lòng anh.
Hai tay Phó Lâm vẫn đang run rẩy không thể tin được, anh đưa tay nâng hai má Chu Hựu Hựu lên, cúi đầu cắn môi cô.
Nụ hôn này giống như giải tỏa nỗi khổ tương tư dài hai tuần qua.
Anh sinh sống ở một nơi không ai quen biết, ngã tư xa lạ, con đường xa lạ, căn phòng xa lạ. Anh vốn cho rằng mình có thể tiếp nhận tất cả, nhưng lại phát hiện trong màn đêm tối tăm, anh vô cùng cô độc. Dù sao Phó Lâm cũng chỉ là một thằng nhóc chưa tới 22 tuổi, đột nhiên phải gánh vác tất cả trên vai, khó tránh khỏi mê mang bất lực.
Nụ hôn này nhiệt liệt kích tình, Chu Hựu Hựu không theo nổi tiết tấu của Phó Lâm, hai tay chỉ biết ôm chặt lấy anh, cảm nhận được sự điên cuồng của anh, thậm chí đến cửa bọn họ cũng chưa vào, ôm hôn thắm thiết giữa trời đất. Trong truyện thân mật anh cũng không phải là người phóng khoáng, lúc này lại bất chấp tất cả mà hôn cô thật sâu.
Cuối cùng Phó Lâm cũng buông cô ra, dùng sức ôm chặt Chu Hựu Hựu như muốn hòa mình thành một thể với cô.
Vào phòng, Chu Hựu Hựu tò mò nhìn khắp nơi.
Phó Lâm nhìn ra, nói, “Nơi này là mới thuê, mấy căn phòng trước đó bố anh mua cũng đã bán hết rồi.
Đúng là tác phong của Phó Kỳ Xương, phòng ốc lúc nào cũng mua với số lượng lớn.
Chu Hựu Hựu ngây ngốc gật đầu, cái hiểu cái không theo anh lên lầu.
Nơi này tuy rằng có chút cổ xưa, nhưng được quét tước rất sạch sẽ, mọi thứ đều được đặt ngăn nắp, là phong cách của Phó Lâm.
Trước kia khi ở căn phòng gần trường đại học, Phó Lâm cũng thích dọn phòng, anh là một người yêu sạch sẽ.
Đến phòng ngủ Phó Lâm, Chu Hựu Hựu chú ý tới ga giường vỏ chăn của anh giống căn phòng hai người ở y như đúc.
Thật ra, so với cô, anh còn luyến tiếc không muốn rời đi hơn.
“Lại đây.” Phó Lâm đưa tay ra kéo Chu Hựu Hựu qua ngồi trên giường.
Anh ôm cô như cũ, không hề tách ra dù chỉ một giây.
“Đến bằng cách nào?” Anh hỏi.
Chu Hựu Hựu vòng tay ôm lấy cổ anh, nói chi tiết, “Em mua vé máy bay ở trên mạng, là lần trước nhìn thấy anh mua thế nào thì em làm theo. Sau đó ngồi tàu điệm ngầm tới sân bay, lấy vé, soát vé, đăng kí. Sau khi xuống máy bay thì gọi taxi thôi, em cũng không đặt xe trên mạng.”
Trước kia khi hai người ra ngoài đều là Phó Lâm lên kế hoạch, hành trình rồi đặt khách sạn, chưa bao giờ anh để cô cảm thấy phiền toái. Bởi vì xã hội có rất nhiều mặt tối, vì thế Phó Lâm chưa bao giờ để Chu Hựu Hựu một mình đi xa, cho nên mấy năm nay Chu Hựu Hựu cảm giác cái gì cũng không biết, lần này ra ngoài, cảm thấy mình vô cùng lợi hại.
“Phải rồi, trên máy bay em còn gặp đại minh tinh Mạc Dương.”
Phó Lâm không quan tâm Mạc Dương gì cả, anh ôm Chu Hựu Hựu, nhịn không được lại cúi đầu hôn cô, “Không được như vậy nữa, anh không cho phép, nếu nhớ anh thì để anh tới tìm em.”
Chu Hựu Hựu vuốt vve khuôn mặt Phó Lâm, “Em có nhiều thời gian, lúc nào muốn cũng đều tới được.”
Trong lòng anh tê dại, đặt Chu Hựu Hựu dưới thân.
…
May sao hôm sau thứ 7, bọn họ có thể ngủ tới lúc mặt trời lên cao.
Chu Hựu Hựu hiếm khi tỉnh dậy sớm, nghiêng người nhìn Phó Lâm còn đang say giấc.
Có thể cảm nhận được dạo gần đây anh rất mệt mỏi, một lần nữa học tập tất cả từ đầu hẳn là không dễ dàng, tuy rằng anh rất thông minh