Lần này Hà Thiến Tử đến Quảng Châu mang tới cho Chu Hựu Hựu một tin, cô ấy sắp kết hôn rồi.
Chu Hựu Hựu khiếp sợ, “Cậu có bạn trai từ khi nào vậy?”
Theo cô biết, từ khi học cấp ba yêu đương với Lâm Thịnh rồi chia tay, mấy năm đại học Hà Thiến Tử cũng không yêu ai cả. Mặc dù thời gian liên lạc giữa hai người ít dần đi, nhưng việc Hà Thiến Tử có bạn trai không thể nào Chu Hựu Hựu không biết.
Hai người ngồi trong một quán cà phê, âm nhạc dịu dàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bốn năm đại học, Hà Thiến Tử càng ngày càng xinh hơn. Trước đây cô ấy vốn đã rất xinh đẹp, lúc trước Lâm Thịnh theo đuổi cô ấy vô cùng oanh liệt, khi đó Lâm Thịnh cũng là đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ, mị lực phi phàm.
Hà Thiến Tử nhấp một ngụm cà phê, nói với Chu Hựu Hựu, “Không phải vừa tốt nghiệp không lâu sao, mẹ tớ khắp nơi tìm quan hệ, sau đó gặp được một người thân họ hàng, lập tức định hôn sự cho tớ.”
Chu Hựu Hựu nhíu mày, “Ép hôn?”
“Ừm, người kia lớn hơn tớ sáu tuổi, là một phú nhị đại, trong nhà rất có tiền.”
“Cậu đồng ý rồi?” Chu Hựu Hựu hỏi.
Hà Thiến Tử nhìn tách cà phê trước mặt, gật đầu.
Nhưng Chu Hựu Hựu thấy rõ trong ánh mắt Hà Thiến Tử không phải vậy.
“Hựu Hựu, tớ thật sự đã nghĩ kỹ rồi. Thật không dám giấu, mấy năm nay thỉnh thoảng tớ vẫn liên lạc với Lâm Thịnh, nhưng tớ thực sự đã quá mệt mỏi.” Hà Thiến Tử nhìn về phía Chu Hựu Hựu, “Trước kia tớ thường nói hâm mộ cậu và Phó Lâm, tình yêu của các cậu thật đáng ngưỡng mộ, cùng nhau trưởng thành cùng nhau cố gắng. Nhưng tớ và Lâm Thịnh không giống như vậy, yêu đến sống chết mình đầy thương tích.”
Chu Hựu Hựu yêu thương nhìn Hà Thiến Tử, nhịn không được nắm chặt tay cô ấy.
Hà Thiến Tử cười một tiếng, trong mắt chua xót, “Từ nhỏ mẹ tớ đã nói, hôn nhân là một miếng bánh mỳ, tình yêu không thể làm cơm ăn. Vì vậy, tớ thường xuyên hoang mang, không hiểu rốt cuộc mình đang theo đuổi cái gì. Hựu Hựu, cậu thì sao, cậu nghĩ thế nào?”
Chu Hựu Hựu thành thực nói, “Đều quan trọng.”
Thực tế rất tàn khốc, bất cứ chuyện gì cũng không thể tránh khỏi tiền bạc tài chính, trong hôn nhân cũng vậy. Lúc yêu nhau có thể cái gì cũng không để ý, kiếm đồng nào tiêu đồng ấy, sau khi kết hôn khó tránh khỏi việc suy xét mua thứ nọ thứ kia, củi gạo dầu muối. Chu Hựu Hựu và Phó Lâm yêu nhau mấy năm nay, chi tiêu so với cô nghĩ còn lớn hơn nhiều. Cô từng tính thử, mỗi lần Phó Lâm mua quà cho cô giá không phải nhỏ, tuy rằng miệng nói không cần nhưng mỗi lần nhận được quà lại cảm thấy vui vẻ trong lòng.
“Nhưng là nói thế nào đây, cuộc sống sau này đều cần phải nghĩ nhiều.” Chu Hựu Hựu thở dài một tiếng.
Hai người năm nay cũng chỉ mới 22 tuổi, đối với cuộc sống tương lai còn quá mê mang. Các trưởng bối luôn đưa ra kinh nghiệm sống của mình, tuy rằng không thể nói chính xác tuyệt đối nhưng cũng phải đúng đến 90%.
Hà Thiến Tử ở Quảng Châu vài ngày, lần này cô tới đây để thả lỏng tinh thần, cho nên cũng không gấp gáp trở về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong thời gian ngắn này, Chu Hựu Hựu cũng không vội tìm việc, mỗi ngày ở cùng Hà Thiến Tử xem phim chơi game, giống như quay trở về hồi cấp ba vậy, khi đó hai người làm chuyện gì cũng đều dính lấy nhau, nháy mắt đã trôi qua lâu như vậy, lại cảm thấy chỉ mới ngày hôm qua.
Phó Lâm dành một căn phòng cho hai người, nguyên một tầng này Phó Lâm đã thuê cả, không thiếu nhất chính là phòng. Mấy ngày nay Chu Hựu Hựu đều ăn ngủ cùng Hà Thiến Tử.
Cuối cùng, tối ngày thứ 5, Phó Lâm nhịn không được gửi tin nhắn cho Chu Hựu Hựu.
Mèo không quên được cá: Xin hỏi Chu tiểu thư, bao giờ mới nguyện ý xuống dưới?
Chu Hựu Hựu trả lời rất nhanh.
Thỏ không quên được bắp cải: Chút nữa tới tìm anh.
Mèo không quên được cá: Được.
Phó Lâm lại chờ đợi, một giờ sau vẫn không thấy Chu Hựu Hựu đâu.
Anh không nhịn được, lại gửi thêm tin nhắn cho cô.
Mèo không quên được cá: ?
Thỏ không quên được bắp cải: Sắp xong rồi, em đang chơi game.
Lại nói tiếp, từ sau khi yêu nhau, tài khoản mạng xã hội của Phó Lâm bị Chu Hựu Hựu nắm trong tay, Chu Hựu Hựu thích mới mẻ, cách một thời gian sẽ đổi tên và avatar tình nhân khác nhau. Phó Lâm không có chút ý kiến nào, tên tình nhân mấy năm nay trên mạng hai người dùng nhiều vô số kể.
Đến nửa đêm, Chu Hựu Hựu mới lén lút trèo lên giường Phó Lâm, trong phòng không bật đèn, cô cho rằng Phó Lâm đã ngủ sớm, ai ngờ vừa trèo lên giường đã bị người ta kéo ôm vào ngực.
Phó Lâm vô lại ôm hôn bá đạo, không cho Chu Hựu Hựu bất kì cơ hội nào để thở. Anh đã nhịn mấy ngày hôm nay, cũng ngại Hà Thiến Tử còn ở đây nên vô cùng khắc chế, chỉ thỉnh thoảng hôn trộm cô vài cái. Rõ ràng là ở nhà mình mà lại giống như yêu đương vụng trộm vậy.
Hôn đại khái được năm phút, hai người thở hổn hển, lúc này Phó Lâm mới đi bật đèn ngủ, ngọn đèn ấm áp chiếu vào trên mặt Chu Hựu Hựu, vừa ngoan ngoãn ngọt ngào, chủ yếu là cô còn cười.
“Còn biết xuống đây?” Phó Lâm tức giận đến nghiến răng, “Thời gian ban ngày cho hai người còn chưa đủ? Buổi tối em còn không xuống ngủ cùng anh?”
Chu Hựu Hựu cười hớn hở, “Em và Thiến Thiến chơi trò chơi mà, anh cũng biết đó, chơi game thời gian rất nhanh.”
“Đừng lấy cớ nhiều vậy.” Anh cắn vành tai cô.
Chu Hựu Hựu cười ôm cổ Phó Lâm, “Chúng ta cũng chơi được trò chơi đêm muộn mà, anh muốn thử không?”
Ý cười của cô không rõ, giống như một tiểu hồ ly vậy.
Mấy năm nay cô rất hiểu tâm tư của anh, biết anh thích gì nhất.
Phó Lâm dứt khoát ôm Chu Hựu Hựu ngồi lên người mình, “Nào, em chủ động đi, anh xem em chơi thế nào.”
Một đêm rất dài, bọn họ muốn chơi gì thì chơi cái đó.
Nhưng đêm nay có chút khác biệt.
Chu Hựu Hựu thường ngày kêu lớn, tối nay lại cố gắng nhịn không dám lên tiếng, rất sợ sẽ khiến Hà Thiến Tử nghe thấy, nhưng cô càng như vậy, Phó Lâm càng thích bắt nạt cô, còn mãnh liệt hơn bình thường, bất ngờ bị cô cắn lên bả vai.
…
Hôm sau rời giường, trên người cả hai đều dấu lớn dấu nhỏ.
Phó Lâm nhìn dấu hôn trên cổ qua gương, nhịn không được kéo Chu Hựu Hựu qua nhìn, “Này, kiệt tác của em.”
Trên thực tế, ngoại trừ cổ,