Dương thức dậy sau một giấc ngủ dài, hắn nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Lam Ngân.
Địa Tâm Cảnh hoang vu, tĩnh lặng.
Sau một hồi tìm kiếm, Dương lo lắng nghĩ rằng Lam Ngân đã rời đi không lời từ biệt.
Vì sao?
Dương không biết. Đứng lặng hồi lâu, Dương cất bước đi.
Địa Tâm Cảnh hiện tại khác rất nhiều so với lúc Dương mới tiến vào, không còn chiếc kén và những sợi tơ khổng lồ giăng đầy trời, không còn ánh sáng màu đỏ tía ma mị phủ khắp nơi, lúc này, ở trung tâm bầu trời là một vầng ánh sáng nhàn nhạt tỏa sáng khắp nơi.
Dương đoán rằng vầng sáng kia là một mặt trời nhân tạo được linh lực kết thành, nhưng theo những ký ức Dương nhìn thấy từ quả tim của Thiên, trước khi quả tim chiếm chỗ thì trên bầu trời kia là nơi ở của Địa Tâm Châu.
Dương còn nhớ trước khi hắn ngất đi, Ẩn Thục Trinh đã sử dụng Địa Tâm Châu để duy trì Tiểu Thiên Địa Thần Trận.
Giờ Địa Tâm Châu Dương không thấy, về Ẩn Thục Trinh Dương cũng không có tin tức gì.
Thục Trinh nắm giữ Địa Tâm Đồ cùng với Địa Tâm Châu, thứ khiến bao nhiêu người ngấp nghé, điều này khiến Dương lo lắng liệu nàng có an toàn rời khỏi Địa Tâm Cảnh hay không?
Nghĩ đến chuyện rời khỏi Địa Tâm Cảnh, Dương lại thêm một nỗi lo, hắn làm sao rời khỏi?
Lúc Dương đang suy nghĩ, trên bầu trời có một nhóm bá vương trùng bay ngang, nhìn thấy Dương, một tên bá vương trùng lên tiếng hỏi đồng bọn: "Ê bây! Dưới đó có thằng khứa nào nhìn quen quen!"
"Nhìn hao hao giống thằng bồ của Nữ Hoàng!"
"Dứt nó! À nhầm, bắt nó về gặp Nữ Hoàng!"
Dương nhìn thấy nhóm bá vương trùng liền mừng rỡ vẫy tay cầu cứu.
Nhóm bá vương trùng đáp xuống mang Dương bay về tổ.
Tổ bá vương trùng bị hủy hại nghiệm trọng trong trận chiến, hiện tại đang được xây dựng lại, nhưng số lượng bá vương trùng đã giảm đi rất nhiều do tử nạn trong trận chiến.
Dương được đưa đến cung điện của Bạch Điệp.
Bạch Điệp xinh đẹp ngồi trên ngai của nữ hoàng, khi nhìn thấy Dương, nàng tỏ ra ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi còn ở đây?"
Thấy Bạch Điệp, Dương cảm thấy đời tươi sáng lên hẳn, mừng rỡ rồi nói: "Sau trận chiến ta bị ngất đi, lúc tỉnh dậy thì cổng đã đóng lại rồi. Nàng vẫn khỏe chứ?"
Bạch Điệp lạnh lùng hỏi: "Ta ra sao liên quan gì đến ngươi?"
Dương cảm thấy quái lạ, trước đây, tuy luôn miệng chê Dương ghê tởm nhưng Bạch Điệp không bao giờ tỏ ra lạnh lùng đến vậy với hắn.
Nói đoạn, Bạch Điệp phất tay ra lệnh: "Mang hắn đi thiến, sau đó phanh thây cho ấu trùng ăn!"
"Ặc! Ta đã làm gì sai?" Dương giật mình hỏi.
Bạch Điệp vẫn tỏ ra lạnh lùng: "Ngươi làm gì ngươi còn không biết sao?"
Nghe đến đây, Dương dột dạ thầm nghĩ, chẳng lẽ Bạch Điệp biết chuyện hắn làm bậy với Lam Ngân nên ghen?
Hết đường chối cãi, Dương cúi đầu giả vờ hối lỗi: "Ta biết sai rồi, ta không biết kềm chế ham muốn của bản thân..."
Nói đoạn, Dương tự vả mặt mình mấy cái thật nhẹ nhưng giả vờ như rất đau rồi nói tiếp: "Xin nàng tha thứ lần này, ta hứa sẽ không để nàng phát hiện thêm lần nào nữa!"
Bạch Điệp cười lạnh lùng: "Tha thứ cho ngươi? Vậy những bá vương trùng bị ngươi ăn thịt có sống lại được không?"
"Cái gì?" Dương trợn mắt ngạc nhiên: "Ta ăn thịt bá vương trùng lúc nào?"
"Còn chối cãi? Một nhóm bá vương trùng của tộc ta tận mắt chứng kiến ngươi ăn sống bá vương trùng khi họ còn đang đau đớn gào thét, ngươi còn chối cãi?"
"Khoan! Lúc nào cơ?" Dương hỏi.
Một bá vương trùng lên tiếng: "Lúc đó cách thời điểm cổng Địa Tâm Cảnh đóng lại không lâu, chúng ta tận mắt chứng kiến, khi chúng ta đuổi đến thì ngươi liền hóa thành bóng đen ẩn vào lòng đất!"
Dương nhíu mày: "Có lộn không vậy ba! Ta ngất từ sau trận chiến đến tận khi cổng Địa Tâm Cảnh đóng lại mới tỉnh cơ mà! Hơn nữa, ta làm gì có chiêu biến thành bóng đen độn thổ xuống đất?"
Khi Dương nói xong, Bạch Điệp lạnh lùng liếc qua Dương, đột nhiên phát hiện điều gì đó kì lạ: "Bóng của ngươi..."
"Bóng của ta sao?" Dương hỏi, đồng thời cúi đầu xuống nhìn chiếc bóng của mình, trông rất bình thường như những chiếc bóng khác trong cung điện.
Nhưng Bạch Điệp có cấp bậc Bán Thần lại nhìn ra điểm khác lạ, nàng nghi hoặc nói: "Bóng của ngươi thiếu mất phần hồn!"
Cơ thể che khuất ánh sáng để lại bóng, linh hồn che khuất ánh sáng cũng tạo ra bóng, nhưng bóng của linh hồn không thể nhìn thấy bằng mắt thường, đồng thời còn xếp chồng lên bóng của cơ thể nên rất ít ai phân biệt được, trừ những người có khả năng cảm nhận linh lực đạt đến mức cực cao.
"Tại sao có thể như vậy?" Dương khó tin nhìn xuống bóng mình, hắn không cảm nhận được sự khác biệt, nhưng hắn cũng không nghĩ Bạch Điệp lừa hắn.
Bóng của cơ thể là thứ người ta chỉ có thể nhìn chứ không thể cầm nắm, không thể lấy đi, không thể điều khiển làm điều gì khác với cơ thể (chứ nếu sờ được, điều khiển làm khác với cơ thể được thì chắc sẽ có nhiều thằng bắt cái bóng chổng mông cho nó ịt). Bóng của linh hồn cũng vậy, nó đi liền với linh hồn và không ai có thể khống chế.
Lúc này, Bạch Điệp lại hỏi: "Ngươi nói ngươi ngất từ sau trận chiến đến tận lúc cổng đóng, vậy tại sao có bá vương trùng báo rằng đã thấy ngươi vào cổng?"
"Có kẻ giả mạo ta!" Dương