Màu xám tro phủ kín một vùng đất rộng, cây cỏ, đất đá, ngay cả khúc suối chảy qua vùng đất này cũng một màu xám xịt.
Đây là nơi Trục Nhật sinh ra từ kén.
Hắn lặng lẽ ngồi trước một ngôi mộ, vẻ mặt tang thương.
Có một bóng người xinh đẹp tuyệt trần đột ngột hiện ra bên cạnh Trục Nhật.
Không cần ngẩng đầu lên để nhìn người đến là ai, cũng không có thay đổi nét mặt hay ánh mắt, Trục Nhật cất tiếng hỏi: "Vì cái gì?"
Người đến là Thiên Bất Như Ý, nàng đứng yên lắng nghe những câu hỏi của Trục Nhật.
"Vì cái gì Vô Thiên tạo ra ta? Vì cái gì ta phải đi con đường của hắn? Và vì cái gì khiến Thổ Tả phải đánh đổi sinh mạng để ta trở nên mạnh mẽ?"
Thiên Bất Như Ý thở dài rồi đáp: "Vì tình."
Trục Nhật không hiểu, và Thiên Bất Như Ý biết Trục Nhật không hiểu, nàng không vội giải thích mà hỏi hắn: "Ngươi có biết đích đến cuối cùng của luyện hồn là gì không?"
Trục Nhật đáp: "Để trở nên mạnh mẽ?"
Thiên Bất Như Ý lắc đầu: "Ta không nói đến mục đích, ta nói về tác dụng của luyện hồn.
Luyện hồn khiến ngươi mạnh mẽ, giúp ngươi trường sinh, giúp ngươi toàn quyền làm chủ linh hồn mình, và nếu ngươi đạt đến cảnh giới cao nhất của luyện hồn, ngươi có quyền thống trị vạn vật, có khả năng sáng tạo gần như vô hạn và có thể tước đoạt linh hồn của bất cứ sinh vật nào."
Thiên Bất Như Ý ngưng nói để Trục Nhật có thời gian suy ngẫm những gì vừa nghe được, sau đó nàng nói tiếp: "Nhưng có một điều mà dù người luyện hồn đạt đến đỉnh cao cũng không thể làm được, đó là tạo ra linh hồn."
"Tạo ra linh hồn?" Trục Nhật hỏi lại rồi suy ngẫm, sau đó nói: "Nếu kết hôn và sinh con không phải là tạo ra linh hồn sao?"
Thiên Bất Như Ý gật đầu: "Đúng, đó là lúc một linh hồn được tạo ra, nhưng thật là do ngươi làm sao? Ngươi có thể quyết định hình hài, đặc tính linh hồn của con ngươi sao? Không thể! Linh hồn đó là do tự nhiên sinh ra! Còn người luyện hồn đẳng cấp cao tuy có thể tạo ra cơ thể nhưng chưa có cách nào để tạo ra một linh hồn theo ý muốn."
Trục Nhật liên tưởng đến trò chơi đất nặn, chỉ cần khéo tay và kiên nhẫn, ngươi có thể nặn ra mọi hình thù mà ngươi muốn, nhưng ngươi không có cách nào tạo cho nó một sinh mạng để tự hoạt động.
"Nhưng điều này liên quan gì đến Vô Thiên?" Trục Nhật hỏi.
"Mọi điều Vô Thiên làm chỉ vì muốn hồi sinh một người hắn yêu, hắn muốn tái tạo linh hồn người đó." Thiên Bất Như Ý thở dài nói.
"Vậy nguyên nhân chúng ta sinh ra và Thổ chết đi đều chỉ vì sự ích kỷ của Vô Thiên?" Trục Nhật cay đắng pha lẫn phẫn nộ nói.
Thiên Bất Như Ý buồn bã nói: "Có lẽ ngươi sẽ giống Phong Ba, muốn đi ngược lại những gì Vô Thiên mong muốn, nhưng ta nghĩ là vô ích thôi, vì dù ngươi có ngang ngược, có phản nghịch, có điên cuồng thế nào đi chăng nữa thì cái kết ngươi tạo ra cũng vẫn là kết quả mà Vô Thiên mong muốn.
Ngươi tưởng những gì ngươi làm là ý muốn của ngươi, thật ra ngươi chỉ là quân cờ, mọi đường đi nước bước, thậm chí là ý nghĩ và cảm xúc của ngươi đều trong tầm hắn kiểm soát."
Thiên Bất Như Ý nhẹ ngàng nói: "Ngươi cũng vậy, ta cũng vậy, Phong Ba cũng vậy, đều chỉ là quân cờ trong ván cờ vĩnh viễn giữa Vô Thiên và Thiên.
"Nhưng có một ngoại lệ..." Trầm ngâm một lúc, Thiên Bất Như Ý nói.
"Ngoại lệ thế nào?" Trục Nhật hỏi.
Thiên Bất Như Ý đáp: "Chúng ta cần một người chơi cờ thứ ba, một kẻ đủ sức đối đầu với Thiên và Vô Thiên, tạo ra một phe cờ thứ ba khiến cho ván cờ hoàn toàn thay đổi."Đêm tối phủ khắp rừng Bạch Mã.
Dương lặng lẽ ngồi suy ngẫm về những gì đã trải qua, hắn tính toán cho tương lai, hắn tiếc nuối về quá khứ, trong đầu hắn tưởng tượng về những điều bản thân mong ước đã lâu rồi trong khi tay hắn cầm lá chuối quệt cái mông ướt để lau chùi.
Đây là lần ngồi bụi chuối thứ 18 của Dương trong ngày hôm nay sau khi nể nang ăn thử món mới của Vô Thiên Bạch, có thể nói là dù bách độc bất xâm ăn món của thằng này vào thì cũng đi phượt gốc chuối, Dương cũng ăn vào đủ loại đan dược cao cấp nhưng không loại thuốc nào có thể làm giảm tác hại của thức ăn dù chỉ một chút.
Và Dương cũng đã hiểu tại sao bọn Phúc Pháp phải đi vào bụi chuối, đó là vì số phòng vệ sinh không đủ cho ngần ấy mạng đi cùng lúc.
Trừ Vô Thanh mất tích từ sáng và Tịnh Nghiên ra, còn lại đều dính chưởng, và có lẽ là người mới nên Dương là người bị nặng nhất, hắn khó khăn kéo quần rồi lê thân thể mệt phờ bước vào một gian nhà tập thể.
Vì quá mệt trước món ăn của đầu bếp cấp Thần Vô Thiên Bạch nên Dương không hề biết ở một mái nhà gần đó có một nhóm người che mặt đang ngầm theo dõi.
Trong nhóm này có một người đã gặp Dương lúc sáng, chính là Kiến Thu.
Thấy Dương bước ra từ bụi chuối, Kiến Thu nhận ra người mình gặp lúc sáng và thầm nói: "Anh bạn, chỉ trách ngươi gia nhập Hắc Đạo nhầm lúc, ta cũng không còn cách nào khác, thôi thì ta giúp ngươi chết một cách êm ái."
Lúc này, trong nhóm bịt mặt bắt đầu bàn luận về bụi chuối, một người nghi vấn: "Từ lúc theo dõi đến giờ, ta cứ thấy bọn chúng cứ thậm thà thậm thụt ôm bụng đi đi vào bụi chuối rậm rạp kia rồi nhẹ nhõm đi ra, ta nghi ngờ chúng mang gì ra đó giấu!"
Người khác đồng tình: "Đúng vậy, lúc đi vào chúng ôm bụng như giấu gì đó trước bụng, mặt thì nhăn nhó như đang sợ bị bắt gặp, lúc giấu xong an toàn trở ra thì tươi hơn hẳn, nhất định là giấu hàng nóng!"
"Hoặc có thể đó là kho tích trữ linh tinh của chúng?"
"Tốt! Bắt giữ chúng rồi chúng ta cùng đào lên, mỗi người một phần!"
"Chuẩn bị hành động!"
Khi nhóm người bịt mặt sẵn sàng hành động, đột nhiên một tiếng thất thanh vang lên:
"CƯỚP! CƯỚP!"
"Bị phát hiện rồi, rút lui!" Nghe tiếng hét, nhóm người bịt mặt giật mình quay đầu rút đi, nhưng chưa kịp đi thì lại có tiếng gào:
"CƯỚP CON NGỰA Ô NGỰA Ô..."
Sau đó có tiếng người khác bực mình chửi rủa: "Mụ nội làm hết hồn, có cho ai ngủ không mụ nội nó!"
Hóa ra là Đặng Vô Tâm lúc đi tè trước khi ngủ có thói quen hát vu vơ mấy câu.
Hóa ra là bị lầm, nhóm người bịt mặt liền nhắm hướng Đặng Vô Tâm đang đứng tè, cả bọn cùng xác định Đặng Vô Tâm sẽ là nạn nhân đầu tiên.
"Hành động!"
Cả bọn cùng lao xuống với tốc độ nhanh nhất có thể hòng tóm gọn Đặng Vô Tâm trước khi hắn kịp phản ứng, nhưng khi chúng lao đi, một con chuột vàng béo ú đang nằm uể oải trên vai Đặng Vô Tâm đột nhiên bật dậy, hai gò má nó bắn ra những tia sét tí tách rồi nó lao đi, hóa thành một tia chớp vàng, tia chớp lần lượt bắn về phía những kẻ bịt mặt với tốc độ cực nhanh, khi tia chớp trở lại thành Lôi Ảnh Thú nằm trên vai Đặng Vô Tâm thì cũng là lúc những kẻ bịt mặt tê liệt rơi lộp bộp xuống đất.
Đặng