Tác giả: Slaydark
Gian phòng cách ly trở nên im lặng một cách ngột ngạt sau khi Long Ngạo nói ra tình trạng của Long Thành.
Ngay cả Long Chúc Lôi cũng trở nên trầm mặc nghiêm túc khác hẳn ngày thường.
Long Chúc Lôi và Long Chúc Phong tất nhiên muốn trở về, nhưng ngay cả tộc trưởng lẫn các trưởng lão cũng bất lực, họ biết họ trở về cũng vô dụng.
Với Phan Phúc Pháp, hắn muốn cùng Dương lập ra Hắc Đạo để báo thù, nhưng mối thù hắn mang cũng tương tự mối thù Dương mang, hắn muốn khiến Long tộc khiếp sợ và hối hận, chứ không muốn hủy diệt chủng tộc của chính mình.
Với Dương, lúc này trong đầu hắn không có thù hay không thù, không có thừa cơ đạp đổ, cũng không muốn làm anh hùng ra tay giải cứu, hắn chỉ thấy lo lắng, lo cho những người hắn từng tiếp xúc ở Long Thành, những người ở Lâm gia trang, những người ở hội giả kim.
Dương nhìn sang Phúc Pháp và thấy Phúc Pháp cũng đang nhìn mình, ánh mắt cả hai như đang hỏi nhau nên làm gì tiếp theo?
Lúc này, Dương lại chợt nghĩ, nếu hắn dẫn những người ở Hắc Đạo tiến đến Long Thành, dù để cứu giúp hay đạp đổ thì đều khác nào dẫn họ vào chỗ chết, chết vì một cuộc chiến không liên quan gì đến bản thân họ?
Cuối cùng, có lẽ, Dương sẽ tìm cách lần nữa xuống Long Thành, một mình.
Vừa suy nghĩ, Dương vừa vô thức rời phòng đi lúc nào không hay.
Dương rời khỏi khu y tế, hắn tiến đến một mảnh vỡ khác rộng lớn hơn và xa xôi hơn, trên mảnh vỡ này trồng một khu vườn đủ loại rau củ xanh mướt.
Dương lang thang quanh vườn rau, đến một ngã rẽ và vô tình va phải một cô nàng mang kính cận xinh xắn đang mãi mê vừa đi vừa đọc một quyển sách hướng dẫn làm vườn.
Khi nhìn thấy người va chạm mình, theo ấn tượng đầu tiên của Dương thì đây là một cô nàng xinh xắn, tuy nhan sắc không quá nổi trội nhưng lại toát ra một loại khí chất khiến Dương có cảm giác như nàng đang ẩn giấu một vẻ đẹp tuyệt thế khuynh thành.
Mà khi nhìn thấy người mình va phải là Dương, cô nàng trông như hóa đá, ánh mắt và gò má xinh ửng hồng lộ rõ rằng nàng đang vô cùng bối rối.
Rồi vô tình y như sắp đặt, đó là khi cả Dương và cô nàng cùng cúi xuống nhặt quyển sách bị rơi lên và vô tình chạm tay vào nhau.
Cô nàng giật mình rụt tay lại rồi quay lưng chạy đi bỏ lại quyển sách.
"Em gì ơi quên sách nè!" Dương gọi với theo.
Nghe Dương gọi, cô nàng dừng một lúc rồi quay lại, vừa đi vừa cúi đầu như thể sợ bị Dương sờ trúng sẽ có thai.
Vừa trao quyển sách vào đôi bàn tay trắng nõn, Dương vừa hỏi: "Em tên gì?"
Cô nàng ôm quyển sách vào ngực rồi ấp úng đáp: "Ta...!e...!em...!tên...!Tử Yên..."
Đáp xong, cô nàng chạy biến đi, để lại Dương ngơ ngác nhìn theo, trong lòng thầm hỏi sao trên đời này lại có cô nàng nhút nhát đến vậy, không thua kém gì Dạ Vũ.
Thật ra Dương thế