Tiếng thác đổ tuy ồn ào nhưng lại tạo ra cảm giác yên bình khó tả, cộng thêm khung cảnh cây cỏ hoang sơ cùng một bầu trời trong xanh khiến cho sự hoang mang trong lòng Tịnh Nghiên và Tích Thi dịu đi phần nào.
"Thế giới bên trong tổ vật? Ý ngươi nói đây là một bí cảnh?" Tích Thi ngạc nhiên hỏi.
"Không phải." Dương đáp, bí cảnh hay linh cảnh nói chung chỉ là những mảnh vỡ của thế giới, có thể tiến vào linh cảnh bằng cách tạo ra cổng linh cảnh, nhưng những cổng linh cảnh này là cố định một chỗ, nếu bị dịch chuyển hoặc tác động mạnh thì kết nối không gian sẽ bị ảnh hưởng.
Không gian trong Thế Giới Chỉ thì khác, đây vốn là không gian trống tương tự như không gian trong những bảo vật không gian khác, cho nên mang Thế Giới Chỉ trên tay cũng là mang cả thế giới bên trong Thế Giới Chỉ đi đâu tùy ý.
Khác biệt ở chỗ không gian này ngoài rộng lớn còn có những tính năng cao cấp hơn để có thể đưa vật chất và cả sinh vật vào, dựng thành một thế giới thu nhỏ có sự sống, có ngày đêm, khí hậu...
Chính vì khả năng này mà Thế Giới Chỉ đạt đến tầm siêu cấp thánh bảo, tuy nhiên, Thế Giới Chỉ vẫn chỉ là một bảo vật chưa hoàn thiện, cho nên thế giới bên trong còn rất nhiều hạn chế.
Nếu khắc phục được các hạn chế, Thế Giới Chỉ hoàn toàn có thể đạt đến đẳng cấp bán thần bảo.
Hạn chế đầu tiên là cần linh lực đủ mạnh và đủ nhiều để mở lối vào thế giới.
Hạn chế thứ hai là vì thế giới này quá sơ khai nên chứa đựng linh hồn một Chiến Hoàng cấp năm như Dương đã là quá tải, chỉ cần một ít linh lực phóng xuất ra cũng có khả năng khiến không gian bên trong rạn nứt và dần dẫn đến sụp đổ.
Để tránh Tịnh Nghiên hoặc Tích Thi vô tình dùng linh lực khiến cả ba chết chùm, Dương đã âm thầm thiết lập chế độ cấm sử dụng linh lực cho thế giới này, đồng nghĩa chính hắn cũng không thể dùng linh lực.
Tích Thi và Tịnh Nghiên cũng nhanh chóng nhận ra bản thân không thể dùng linh lực, đồng nghĩa với chuyện các nàng không thể sử dụng nhẫn ba lô, không thể lấy vật dụng hay quần áo trong nhẫn ra.
Mà Dương thì đang tia hai cơ thể mỹ miều ướt át của hai nàng, Tịnh Nghiên ăn mặc kín đáo còn đỡ, Tích Thi vì âm mưu dùng mỹ nhân kế với Dương nên mặc trang phục hết sức gợi cảm, đồ lót bên trong cũng là loại gợi tình lộ rõ dưới lớp vải ướt.
Khi hai nàng nhận ra ánh mắt của Dương cũng là lúc hai nàng vô tình nhìn thấy từng múi cơ của Dương lộ ra dưới lớp áo ướt, đặc biệt là không biết ánh sáng chiếu thế nào mà giữa quần Dương lại mờ ảo lộ ra hình thù như một con rắn đang ngóc đầu lên.
Tịnh Nghiên xấu hổ quay đi còn Tích Thi trợn mắt kinh ngạc, so với của Thống Thanh thì khác biệt trời vực.
"Giờ làm sao để ra ngoài?" Tịnh Nghiên hỏi để che đi cảm giác xấu hổ.
Tiếng hỏi của Tịnh Nghiên khiến Tích Thi và Dương sực tỉnh.
Dương đáp: "Em cũng không biết, nhưng theo em đoán thì có liên quan đến cái vòng xoáy trên kia!" Vừa nói, Dương vừa chỉ vào vòng xoáy đen nhỏ xíu ngay phía trên mặt hồ nơi cả bọn rơi xuống.
Cả ba nhìn kĩ mới phát hiện trong vòng xoáy có một vật có hình dạng chiếc nhẫn tổ vật, khác ở chỗ chiếc nhẫn này gần như trong suốt, chỉ có một đoạn cực ngắn phía trên là có màu sắc.
"Có lẽ khi chiếc nhẫn này có lại màu sắc thì chúng ta mới ra khỏi được." Dương đoán.
Đó là một hạn chế khác của Thế Giới Chỉ, mở ra lối vào đã khó, khi vào xong muốn ra cũng cần chờ một khoảng thời gian.
Nhìn đoạn màu cực ngắn, Tịnh Nghiên nhíu mày suy tính rồi nói: "Chúng ta mới vào được năm phút, nếu dựa theo tỉ lệ đoạn màu này với chu vi chiếc nhẫn thì có lẽ cần từ năm đến bảy ngày."
Đúng như Tịnh Nghiên tính, cần khoảng bảy ngày thời gian mới có thể ra ngoài.
Từ năm đến bảy ngày, hơn nữa lại không thể dùng linh lực, đối với người sống trong nhung lụa như Tích Thi chẳng khác nào cực hình.
Còn Tịnh Nghiên thì khác, hơn một năm đi tìm em trai đã giúp nàng rèn qua khổ cực, bảy ngày sinh tồn không có linh lực đối với nàng không có gì to tát, miễn là không gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên, có nguy hiểm, không chỉ đến từ sinh vật, mà còn đến từ một hạn chế khác, nói đúng hơn là một tính năng chưa hoàn thiện.
Thời tiết.
Không dùng được linh lực, không thể lấy quần áo trong nhẫn ra thay, Tịnh Nghiên và Tích Thi chỉ còn cách mỗi người tìm một chỗ kín để phơi khô quần áo.
Gì chứ vụ này thì dễ gì Dương tha.
Dương len lén theo sau Tịnh Nghiên.
Tịnh Nghiên tìm được chỗ phơi quần áo liền cẩn thận dò xét xung quanh, thấy bụi cây chỗ Dương nấp có gì động đậy, nàng nhặt đá chọi vào.
Dương sợ bị phát hiện nên đang cúi đầu nấp, kết quả là ăn trọn cục đá vào đầu.
"Ui da!" Đau điếng, Dương hét lên rồi quay đầu bỏ chạy.
Tịnh Nghiên không ngờ là em trai mình lại nấp sau bụi cây và bỏ chạy, trong lòng nghi vấn hắn nấp nhìn lén mình, sự nghi ngờ lại càng thêm đậm.
Ngồi xoa đầu một hồi, Dương chuyển hướng đi tìm Tích Thi.
Vì ghét Tịnh Nghiên nên Tích Thi đi hướng khác.
Tích Thi thì đã phơi đồ và đang ngồi nấp dưới tán cây.
Thấy từ xa có tiếng động, ban đầu Tích Thi hơi hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy chỏm tóc đen, Tích Thi đoán ngay là Dương, nàng nhặt đá lên định ném hắn u đầu, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh con quái vật đáng sợ dưới quần Dương, nàng ngừng lại rồi nảy lên một ý khác.
Chẳng phải nàng muốn dùng mỹ nhân kế với hắn để ngăn hắn tranh ngôi gia chủ với Thống Thanh sao?
Nhưng tại sao gia chủ phải là Thống Thanh? Nếu mỹ nhân kế thành công, thay vì tiếp tục làm vợ lão Thống Thanh già nua yếu sinh lí, sao nàng không thể làm vợ Ngụ Kiên? Ngụ Kiên trẻ, tài năng, trở thành gia chủ sẽ vững chắc hơn, đặc biệt là cái kia của hắn bự!
Đúng vậy, cũng là mỹ nhân kế, mang tiếng bị làm nhục vì Thống Than hay là mang tiếng phản bội vì Ngụ Kiên, nàng thà chọn cái thứ hai để đạt được nhiều lợi ích hơn!
Bảy ngày thời gian còn không đủ để nàng khiến trái tim Ngụ Kiên thuộc về nàng sao?
Chỏm tóc đen đã dừng lại trong một bụi rậm, xác định là Dương đang lén