Tác giả: Slaydark
Sau khi dừng lại tắm rửa cơ thể ở một đoạn suối, Dương và Tích Thi nhanh chóng trở về căn nhà gỗ.
Lửa khói nghi ngút cùng thức ăn đã nấu sẵn, mùi hương lan tỏa khiến bụng Dương và Tích Thi cùng kêu than.
Hai người nhanh chóng tiến đến căn nhà, nhưng ngạc nhiên là Tịnh Nghiên không ra đón mà nằm yên trong gian nhà.
Dương thử gọi một tiếng nhưng Tịnh Nghiên không đáp lại, hắn liền bước vào nhà và nhận ra Tịnh Nghiên đang trông rất mệt mỏi, sờ vào trán, Dương đoán rằng Tịnh Nghiên đang bị cảm lạnh.
Nhờ môi trường trong sạch và có linh lực bảo vệ nên người luyện hồn rất ít khi mắc những chứng bệnh thông thường.
Nhưng trong Thế Giới Chỉ không dùng được linh lực, cộng với thời tiết thay đổi quá thất thường, lại đau buồn vì cái chết của em trai nên khiến Tịnh Nghiên ngã bệnh.
Tích Thi không biết điều này, cũng chưa thấy qua người trưởng thành nào bị cảm lạnh cho nên khi nhìn thấy Tịnh Nghiên nằm thở yếu ớt, Tích Thi còn tưởng là do bị Dương làm tình quá độ mà ra.
Nghĩ vậy nên Tích Thi bắt đầu lo lắng cho bản thân, nàng nghĩ cảm giác hai chân mỏi nhừ hiện tại là triệu chứng đầu tiên, có lẽ không lâu nữa nàng cũng nằm thoi thóp như Tịnh Nghiên.
"Tịnh Nghiên cảm lạnh rồi, nàng giúp ta chăm sóc Tịnh Nghiên nhé, ta đi hái thuốc." Dương quay sang nói với Tích Thi rồi vội vã rời đi.
Khi Dương vừa đi, Tịnh Nghiên mơ màng tỉnh dậy, chỉ thấy Tích Thi ngồi cạnh mình, Tịnh Nghiên hỏi một cách yếu ớt: "Ngụ Kiên đâu?"
Tích Thi đáp: "Ý ngươi là Võ Phi Dương hả? Hắn đi hái thuốc để trị cảm cho ngươi rồi."
Nghe thế, Tịnh Nghiên cố gượng dậy nhưng bị Tích Thi ngăn lại: "Nằm nghỉ đi, yếu như thế mà còn muốn làm gì?"
Tịnh Nghiên đáp: "Ta đi uống nước."
"Được rồi, cứ nằm đó!" Tích Thi nói rồi ra ngoài, lát sau nàng mang vào một cốc gỗ chứa nước ấm.
Tịnh Nghiên định ngồi dậy uống nước, nhưng Tích Thi đến đỡ lấy cổ nàng và kề ly vào môi Tịnh Nghiên.
"Không ngờ có ngày ta bưng nước cho ngươi uống!" Tích Thi cười từ giễu.
"Cảm ơn..." Tịnh Nghiên cảm kích nói.
Con người là vậy, có những người gần như cả đời thù ghét nhau nhưng có thể chỉ vì một lần hoạn nạn mà trở thành tri kỉ.
Tích Thi luôn đố kị và bắt nạt Tịnh Nghiên, nhưng Tịnh Nghiên chưa bao giờ có hành vi đáp trả, càng chưa từng làm gì tổn hại đến Tích Thi.
Lúc này, nghĩ lại mọi chuyện đã qua, Tích Thi cảm thấy những gì mình từng làm thật là vô nghĩa và ngu ngốc.
Tịnh Nghiên luôn cho rằng Tích Thi là một người phụ nữa độc ác, sẽ tìm mọi cách hãm hại nàng cho đến khi nàng chết.
Nhưng hành động liều mình cứu Tịnh Nghiên khi nàng bị hút vào vòng xoáy, cộng với hành động ân cần hiện tại, Tịnh Nghiên chợt hiểu ra rằng bản chất Tích Thi không hề ác độc.
"Tại sao lúc trước ngươi luôn thích bắt nạt ta?" Sau một hồi im lặng, Tịnh Nghiên cất tiếng hỏi.
Tích Thi trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Vì ngày xưa ngươi hơn ta về mọi mặt, giàu hơn, danh giá hơn, xinh đẹp hơn.
Ta muốn dím ngươi xuống để mình phải là người nổi bật nhất trong mắt mọi người."
Nói đoạn, Tích Thi lắc đầu: "Nhưng giờ ta mới biết ngày xưa ta quá trẻ con và ích kỷ, ta nhận ra dù nổi bật trong mắt hàng triệu người cũng không ý nghĩa bằng được nhìn thấy bản thân trong ánh mắt của một người."
"Người đó là Võ Phi Dương?" Tịnh Nghiên suy nghĩ rồi tò mò hỏi.
Tích Thi gật đầu đáp: "Có lẽ thời gian quá ngắn để có thể khẳng định điều đó, nhưng lúc này ta đang cảm thấy như vậy."
Rồi Tích Thi quay sang hỏi Tịnh Nghiên: "Không phải ngươi cũng yêu hắn sao?"
Tịnh Nghiên gật đầu.
Tình yêu cũng có nhiều cách bắt đầu, có những người thì chọn đối tượng tìm hiểu cho đến khi cảm thấy hài lòng thì mới yêu, có những người quen biết nhau một thời gian, dần tìm ra sự đồng điệu và yêu, cũng có những trường hợp dù gặp nhau ngắn ngủi nhưng lại ngập đầy cảm xúc nên yêu.
Nhìn thấy Tịnh Nghiên đang mơ màng mỉm cười, Tích Thi khó hiểu hỏi: "Ngươi không ghen sao?"
Tịnh Nghiên đáp: "Ta từng ở tổ chức của hắn một thời gian nên nghe qua rất nhiều sự tích tình trường của hắn, có lẽ vì biết trước nên cũng dễ chấp nhận."
Tịnh Nghiên từng làm việc ở nhà ăn của Hắc Đạo, là nơi các thành viên tụ tập ăn uống nhậu nhẹt.
Có lần nhậu say nhưng hết chủ đề chém gió nên Vu Sinh kể chuyện Dương thường tìm cách lẻn sang kí túc xá nữ thời còn đi học, sau đó thì rất nhiều thành tích khác cũng lòi ra, Hắc Phù Đổng thì hé lộ chuyện Dương sống thử với Bạch Điệp trong Địa Tâm Cảnh, còn bịa thêm rằng vì sống thử không hợp nên đã chia tay, Long Chúc Lôi thì kể chuyện lần đầu gặp Dương khi đi uống đá me ôm, Long Chúc Phong tâm sự từng mấy lần canh cho Dương làm bậy, Hoài Bão thì đâm thêm một cú rằng mỗi lần gặp là lại thấy Dương có người yêu mới, Độc Hành mang máng nhớ rằng hắn từng đánh nhau với Dương và cô bạn gái tên Thần Gió hay gì đó, Thích Đông sáng tác câu chuyện Dương phụ tình nên bị Ngân Hà truy sát, Thâu Thiên thì oăng oẳng sủa rằng Dương từng làm trò súc vật với gà trống thiến dù Thâu Thiên đã can ngăn hết lời.
Nhớ lại đoạn kí ức này, Tích Thi không khỏi phì cười, không ngờ rằng từng nghe qua sự tích hào hùng như vậy của Dương mà nàng vẫn có thể vướng vào.
Tích Thi nhìn Tịnh Nghiên mỉm cười mà trong lòng khó hiểu, yêu phải kẻ đa tình mà có thể cảm thấy hạnh phúc sao? Nhưng Tích Thi chợt nghĩ lại chính bản thân nàng cũng bị Dương chinh phục dù biết Dương đã có Tịnh Nghiên.
Tích Thi trầm ngâm rồi nói: "Hắn đa tình là thật, nhưng ta mong sự đa tình của hắn cũng là thật, nghĩa là hắn thật lòng với cả hai chúng ta, chứ không như loại người giống lão Trịnh Gia Đổ kia, cũng là đa tình, nhưng là sự đa tình giả dối."
Nói xong, Tích Thi chợt thấy mặt Tịnh Nghiên lộ nét xấu hổ thẹn thùng, nghĩ lại câu "cả hai chúng ta" mà mình vừa nói, Tích Thi cũng cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Trong vô thức, nàng đã chấp nhận chia sẻ tình yêu với Tịnh Nghiên một cách vô điều kiện.
Tịnh Nghiên cũng vì ý nghĩ này mà thẹn thùng, có ai ngờ rằng, hai người dành cả thời thiếu nữ thù ghét nhau, cuối cùng lại trở thành chị em chung chồng.
"Xin lỗi về tất cả..." Tích Thi hít một hơi thật sâu rồi nói với Tịnh Nghiên một lời xin lỗi chân thành.
Tịnh Nghiên mỉm cười: "Chờ ta khỏe lại, hai ta cùng hợp sức trị cho tên giả mạo kia một trận!"
Tích Thi nghe thế liền bật cười, sau đó Tích Thi tò mò hỏi Tịnh Nghiên về duyên cớ gặp gỡ Dương và những chuyện khi nàng ở Hắc Đạo...
Vì từng được Google truyền cho kiến thức về thảo dược, cộng thêm trong Thế Giới Chỉ trồng rất nhiều thảo dược nên Dương dễ dàng tìm được những thảo dược trị cảm và bồi bổ mang về.
Về đến nơi, nghe trong nhà có tiếng Tích Thi và Tịnh Nghiên cười nói vui vẻ, Dương ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lại một ngày trôi qua, nhờ có thuốc của Dương nên Tịnh Nghiên nhanh chóng hồi phục, nhưng thời tiết càng lúc càng giá lạnh rồi đổ một trận mưa tuyết.
Tuyết rơi dày đặc, cũng may là Dương kịp tích trữ gỗ dưới sàn và xây một lò sưởi trong nhà.
Dương quấn chăn lặn lội trong tuyết để trở về, trên tay cầm vài con cá bị đóng băng.
Vào nhà, Dương run lẩy bẩy nhào đến ngồi co ro trước lò sưởi đang đỏ rực ánh lửa than.
Nhiệt từ lò sưởi như khiến Dương hồi sinh, cơ thể dần ấm lên, hắn liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
"Nhìn cái gì mà nhìn!" Tích Thi thấy Dương liếc nhìn liền hỏi.
Lúc này Tích Thi và Tịnh Nghiên đang nằm ôm nhau trong chăn.
Dương trợn mắt hỏi: "Khi ta liều mạng đi kiếm ăn thì vợ ta ở nhà bị người khác ôm ấp, ta không được nhìn?"
Nghe thế, Tích Thi khúc khích cười nói: "A! Đừng hiểu nhầm! Chúng ta không chỉ ôm ấp mà còn làm bậy với nhau nữa!"
Nói đoạn, Tích Thi đặt tay nàng lên ngực Tịnh Nghiên và cố tình kéo chăn ra cho Dương nhìn thấy.
Dương trợn mắt quát: "Không được sờ vào bình sữa của ta!"
Tịnh Nghiên khúc khích cười vì nhột, nàng hùa theo Tích Thi, liếc nhìn Dương và nói: "Xin lỗi anh, giờ em thuộc về Tích Thi."
Khi Tịnh Nghiên đang nói, Tích Thi nắm lấy tay nàng và kéo sang đặt lên ngực mình.
Hai mỹ nhân xoa nắn ngực nhau và cùng liếc nhìn Dương bằng ánh mắt trêu chọc.
Dương ôm đầu phản đối: "Không được đâu! Làm như vậy là đồng tính đó! Để ta giáo dục giới tính lại cho hai nàng!"
Nói xong, Dương lao vào hai nàng khiến hai nàng la lên thất thanh và lăn mình tránh né.
Dương vồ được Tịnh Nghiên, hắn ngồi lên mình nàng và dùng hai tay chụp vào đôi gò ngực sữa, vừa xoa nắn vừa nói: "Cái này là của ta!"
Tịnh Nghiên vừa cười khúc khích vừa giãy giụa kêu cứu: "Tích Thi cứu ta!"
Tích Thi len lén lấy chăn trùm lên đầu Dương và kéo Dương ra cho Tịnh Nghiên thoát thân.
Tịnh Nghiên vừa thoát thì Dương kéo chăn ra và vật Tích Thi nằm úp bụng trên đùi mình, hắn vạch váy Tích Thi lên để lộ ra cặp mông cong trắng ngần rồi dùng tay vỗ vào chan chát.
"Này thì giành!"
Tích Thi la lên oai oái, Tịnh Nghiên liền giữ tay Dương để Tích Thi bò ra khỏi người hắn, nhưng hậu quả là Dương xoay người lại ôm eo Tịnh Nghiên, Tịnh Nghiên người muốn chạy, nhưng Dương liền kéo nàng lui lại khiến mông nàng va vào phần thân dưới của hắn.
Dương không có quần mặc nên phải lấy áo làm quần, khi mông Tịnh Nghiên va vào thì khúc thịt vô tình lộ ra và bị ép vào giữa mông Tịnh Nghiên.
Sẵn thế, Dương liền đẩy hông vài cái tạo ra cảnh giống như hai người đang quan hệ.
Tịnh Nghiên xấu hổ đỏ bừng mặt, Tích Thi cũng trợn tròn mắt, chỉ định đùa chút thôi, không ngờ tên Dương này dâm tặc đến vậy.
"Tích Thi...!cứu...!ư..." Vì Dương đẩy mạnh nên tiếng kêu cứu của Tịnh Nghiên bị ngắt quãng rên rỉ như đang quan hệ thật, điều này khiến nàng vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Tích Thi nhìn cảnh này cũng cười nắc nẻ, nàng vừa cười vừa nói: "Đừng lo, ta đến cứu ngươi!"
Tích Thi xông vào, nhưng nói một đằng làm một nẽo, không những không giúp Tịnh Nghiên, Tích Thi còn vạch váy Tịnh Nghiên lên đến eo và kéo quần lót nàng xuống cho Dương dễ bề hành động.
Không những vậy, Tích Thi còn cầm lấy dương vật của Dương để giúp hắn tìm đúng đường tiến vào âm đạo Tịnh Nghiên.
"Tích Thi! Đồ phản bội!" Tịnh Nghiên khóc không ra tiếng, bị Dương xơi đã thôi, còn bị Tích Thi chứng kiến khiến nàng xấu hổ không chịu nổi.
Nhưng điều này cũng khiến nàng cảm thầy kích thích khó tả, dâm thủy ào ạt tiết ra giúp Dương dễ dàng đưa dương vật tiến sâu vào.
Tích Thi lúc này nhìn dương vật gân guốc của Dương đang đâm sâu vào cửa mình của Tịnh Nghiên mà tim đập thình thịch, cảnh tượng này khiến nàng ghen thì ít mà kích thích thì cực kì.
Dương thì sau khi đẩy dương vật vào và được dâm thủy bôi trơn, hắn liền rút ra và đẩy vào vài cú mạnh lút cán khiến Tịnh Nghiên đơ người ngã bẹp xuống.
Dương nhìn sang Tích Thi.
Thấy Dương nhìn mình bằng ánh mắt hổ đói, Tích Thi xua tay nói: "Hai người cứ làm đi, đừng để ý đến ta..."
Nhưng hổ đói sao có thể không vồ mồi, Dương lao đến giữ chặt hai tay Tích Thi và dùng đùi mình tách hai chân nàng ra.
Dương vật của Dương cứng khỏe đến nỗi có thể dùng để vén đáy quần lót của Tích Thi ra và xông vào.
"A!" Tích Thi thốt lên sung sướng khi dương vật ướt đẫm của Dương đâm sâu vào cửa mình nàng.
Đẩy vài cái cực mạnh khiến Tích Thi dại đi trong cơn sướng khổ đồng hành, Dương mới dừng lại và trêu nàng: "Còn dám giành bình sữa với ta nữa không? Ha ha!"
Tích Thi lắc đầu nguầy nguậy: "Đừng! Thiếp chừa rồi! Tha cho thiếp!"
Dương bật cười ha hả rồi rút dương vật ra, sau đó kéo cả hai nàng ôm vào lòng.
"Dâm tặc!" Tích Thi khẽ lầm bầm khi nằm nép trong lòng Dương, âm đạo nàng ngứa ran vì khoái cảm đứt đoạn nhưng trong lòng thì ngọt ngào khôn xiết.
Tịnh Nghiên thì dụi đầu vào vai Dương, cũng như Tích Thi, ân đạo nàng đang ướt đẫm trong ham muốn, gương mặt đỏ bừng trong nỗi e thẹn ngọt ngào.
Hai nàng cùng vô thức đưa tay tìm xuống dương vật của Dương và cùng bật cười vì chạm tay vào nhau.
Là người chủ động và có kinh nghiệm hơn, Tích Thi từ từ cúi đầu xuống rồi hé đôi môi xinh đẹp hôn vào dương vật của Dương trước ánh mắt ngạc nhiên của Tịnh Nghiên.
Cảm giác ấm áp từ đôi môi và ẩm ướt từ đầu lưỡi của Tích Thi dần lan khắp dương vật mình khiến Dương rùng mình vì sung sướng.
Vừa hưởng thụ sự phục vụ của Tích Thi, Dương vừa quay sang hôn vào đôi môi thơm ngọt của Tịnh Nghiên, một tay hắn vuốt ve làn eo cong thon thả mát rượi của Tịnh Nghiên, tay còn lại hắn xoa cặp mông tròn căng mọng ấm áp của Tích Thi.
Tích Thi chăm sóc dương vật Dương một cách kĩ lưỡng và say sưa, sau khi hôn lên khắp làn da sần sùi gân guốc, nàng dùng lưỡi liếm ướt tận gốc dương vật rồi hé môi ngậm cả đầu khấc to tướng vào mồm, chiếc lưỡi mềm mại liền phối hợp mơn trớn khắp đầu khấc, tạo cho Dương khoái cảm không nói nên lời.
Sau một hồi say sưa hôn Dương, Tịnh Nghiên liếc xuống Tích Thi rồi đỏ mặt thỏ thẻ với Dương: "Em cũng muốn thử!"
Trao cho Dương nụ cười e thẹn, Tịnh Nghiên khom người cúi xuống đối diện với Tích Thi.
Tích Thi liền nhả dương vật của Dương ra, Tịnh Nghiên lập tức tò mò hôn vào dương vật Dương, lúc này trên thân dương vật ướt đẫm vì hòa trộn giữa dâm thủy của hai nàng và nước bọt của Tích Thi, tạo thành một hỗn hợp dâm hương dục vị.
Vừa chạm môi vào dương vật của Dương, Tịnh Nghiên lập tức hiểu ra tại sao Tích Thi lại bú liếm say sưa đến vậy, môi nàng có cảm giác như tê dại và não nàng như cháy bùng trong cảm giác kích thích ngọt ngào.
"Ư..." Tích Thi chợt bật ra một tiếng rên dâm đãng, lí do là vì cửa mình ẩm ướt của nàng bị tay Dương tìm đến và vuốt ve nhẹ nhàng.
Bộ phận sinh dục bị người khác giới vuốt ve thì ai mà không bị kích thích.
Chính Dương cũng phải cắn răng ngăn mình rên rỉ, đôi môi thơm dịu dàng của Tịnh Nghiên đang chăm sóc dương vật hắn một cách lóng ngóng nhưng cực kì đáng yêu, vì dương vật của Dương rất to nên nàng phải cố há mồm hết cỡ mới có thể ngậm vào, khi ngậm vào rồi thì răng nàng bị vướng vào đầu khấc nên không thể nhả ra, cảnh này khiến Dương bật cười, tay hắn đưa xuống mò vào bầu ngực sữa mềm mại của nàng để nâng niu.
Tích Thi đang bị Dương vuốt ve cửa mình, nàng nằm sấp chổng mông như một con mèo nhỏ, mặt nàng úp vào giữa hai chân Dương để liếm hai hòn dái to tròn của hắn như liếm kẹo.
Lúc này Dương như ông hoàng sung sướng, vừa ngắm hai mỹ nhân đang chổng mông dùng miệng phục vụ bộ phận sinh dục mình, vừa tha hồ dùng tay khám phá cơ thể hai nàng.
Sau một hồi nghịch phá khắp cơ thể hai nàng, Dương đặt tay lên vuốt ve mái tóc của hai nàng, Tịnh Nghiên trao Dương cái liếc ngọt ngào rồi lại say sưa bú liếm, còn Tích Thi thì rời môi khỏi hai hòn dái của Dương để cùng Tịnh Nghiên chia sẻ khúc thịt to cứng sần sùi.
Nhìn hai đôi môi kiều diễm ướt át mơn trớn từng đoạn dương vật mình, Dương chỉ hận không thể cùng lúc cắm dương vật vào cả hai đôi môi, đáng tiếc là trong Thế Giới Chỉ nên hắn không thể long hóa