Chương 386: Người Thừa Kế Chính Thức
Tác giả: Slaydark
Trước cửa nhà gia chủ Thống Thanh, sự xuất hiện của Tích Thi cùng Tịnh Nghiên gây ra một sự náo động, người thân, người quen chen nhau hỏi han về sự mất tích bí ẩn suốt cả tuần qua, nhưng hai nàng không có tâm trạng trả lời mà chỉ lo lắng cho cuộc tâm sự của hai người đàn ông bên trong căn nhà.
Một lúc sau, Dương và gia chủ Thống Thanh cùng bước ra.
Thấy hai nàng lo lắng nhìn mình, Dương gật đầu báo cáo ổn.
Tích Thi nhìn sang gia chủ Thống Thanh, chưa biết nói gì thì Thống Thanh nhìn nàng và nói: "Cực khổ cho nàng rồi, ta đang bận một số việc rất quan trọng nên không thể chăm sóc nàng, nàng tạm thời về nhà cha mẹ ở nhé!"
Tích Thi đến với Thống Thanh hoàn toàn là vì quyền lực và vinh hoa, nhưng những ngày ở với Dương đã khiến Tích Thi nhận ra đôi khi cuộc sống giản dị còn hạnh phúc hơn.
Tuy nhiên cũng vì vậy mà trong lòng Tích Thi nhận ra mình có lỗi với Thống Thanh.
Nhưng Thống Thanh không để nàng đáp lại mà đã bước vào nhà đóng cửa lại.
Trước đó Dương đã ép Hoài Bão đuổi Tích Thi về nhà cha mẹ đẻ, nếu không Dương sẽ méc Phong Linh Nhi rằng Hoài Bão giết người đoạt vợ.
Hoài Bão không thích nghe lệnh Dương, nhưng vì sợ mang tiếng nên đành phải làm theo, định bụng sau vụ này sẽ báo thù nhưng nghĩ đến người yêu của Dương đông quá, tìm từng người để méc cũng đủ mệt nên đành thôi.
Về nhà nghỉ ngơi được một giấc thì có một vị bô lão tìm đến Dương, vị bô lão này chính là người phát hiện ra tổ vật trên tay Dương, cũng là người chấm Dương 110 điểm trong vòng thi thứ nhất, lão tên là Siêu Tuế Trị, một trong những người học sâu hiểu rộng nhất Siêu gia.
Không như các bô lão khác đều lui về ở ẩn dưỡng già và chỉ xuất hiện trong những cuộc họp về vấn đề vượt tầm quản lý của gia chủ, Siêu Tuế Trị lại giống như một cụ già thân thiện, thích đi đây đi đó, thích làm này làm nọ.
Trong phòng khách của căn nhà tồi tàn, Siêu Tuế Trị nâng tách trà nghi ngút khói lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống.
Lão già nhìn Dương một lúc rồi nói: "Ta nghe Trịnh Gia Đổ nói vụ mất tích là do tổ vật gây ra.
Có thể cho ta biết xảy ra chuyện gì không? Đừng lo, ta chỉ là tò mò thôi."
Dương cũng không giấu diếm: "Thưa cụ, bên trong tổ vật là một thế giới nhân tạo, nhưng bên trong không thể dùng linh lực và khi tiến vào thì cần khoảng bảy ngày mới có thể trở ra."
Nghe thế, lão và hơi tỏ ra ngạc nhiên rồi gật gù: "Ta có đọc qua về một bảo vật như vậy, siêu cấp thánh bảo Thế Giới Chỉ, không ngờ tổ vật của gia tộc chúng ta lại chính là chiếc nhẫn ấy."
Sau đó lão nói tiếp: "Chúc mừng ngươi, hội đồng bô lão đã thống nhất công nhận ngươi là người thừa kế tổ vật, chiếc nhẫn này từ giờ chính thức thuộc về ngươi."
Vừa nói, đôi mắt già thâm thúy của Siêu Tuế Trị nhìn thấy biểu cảm không chút vui mừng của Dương, lão hỏi: "Sao ta luôn có cảm giác mục tiêu của ngươi không phải là ngôi vị gia chủ?"
Dương gật đầu nói: "Thưa bô lão, cố gia chủ Siêu Đẳng để lại cho ta một trách nhiệm..."
"Trách nhiệm gì?" Siêu Tuế Trị hỏi mà không hề ngạc nhiên, theo lão nghĩ, cố gia chủ Siêu Đẳng đã truyền tổ vật cho Ngụ Kiên thì tất nhiên phải giao hắn trọng trách nào đó.
Dương giả vờ e ngại suy ngẫm hồi lâu rồi hỏi: "Thưa bô lão, trách nhiệm này nếu nói ra có thể ta sẽ bị cả gia tộc truy sát, nhưng nếu ta không nói, cả gia tộc sẽ bị tàn sát."
Nghe đến đây, mí mắt lão già nhíu lại đến mức chỉ còn một khe nhỏ, đủ để mắt lão tập trung nhìn vào mắt Dương.
Dương tiếp tục nói: "Bô lão là người công tâm và sáng suốt, ta đem bí mật này nói ra với bô lão bởi trọng trách này quá lớn, một mình ta không cách nào gánh nổi."
Sau đó Dương đem nguồn gốc và bí mật của tượng Xà Thần cùng âm mưu của Thiên Cơ nói cho lão già nghe.
Những gì Dương nói khiến lão già liên tục giật mình.
"Bảo sao Siêu gia đột nhiên suy tàn, bảo sao Cao Biền lại nhiệt tình trợ giúp không chút vụ lợi, hóa ra tất cả là vì biến chúng ta thành những con lợn nuôi dưỡng chờ ngày mổ thịt!" Lão già gật gù nói.
Dương tỏ ra ngạc nhiên hỏi: "Ngài hoàn toàn tin những gì ta nói sao?"
Lão già lắc đầu: "Ta chưa tin lời ngươi nói là thật, cũng không tin những lời đó là giả, nhưng ta tin vào trực giác của bản thân mình, tin vào sự lựa chọn của cố gia chủ Siêu Đẳng."
Sau đó lão già hỏi: "Ngươi nói bí mật này với ta, vậy ngươi định cần ta giúp gì?"
Dương đáp: "Thưa bô lão, trước hết xin bô lão giữ tuyệt đối bí mật này, gia chủ Siêu Đẳng nói rằng rất có khả năng Thiên Cơ luôn cài người vào hội đồng bô lão để làm nội gián."
Nghe Dương nói, lão già lần nữa kinh ngạc, sau đó lão nói: "Điều này tuy khó, nhưng với Thiên Cơ thì vẫn có khả năng xảy ra, nhưng nếu không tiết lộ cho những bô lão khác, chỉ hai chúng ta có thể ngăn cản tai nạn sao? Ngươi có kế hoạch gì chưa?"
Dương đáp: "Theo ta biết, khi nghi thức tế tổ diễn ra, chỉ có ta mang tổ vật, gia chủ mang trấn gia chi bảo cùng một vị bô lão dẫn đường tiến vào đển thờ tổ.
Ta nói với ngài bởi vì ngài là vị bô lão duy nhất ta có thể tin tưởng, nên ta mong ngài có thể giành quyền cùng ta tiến hành nghi thức.
Ta sợ một vị bô lão khác tiền vào sẽ khó thuyết phục hơn, và càng nguy hiểm nếu người đó là nội gián của Thiên Cơ."
Lão già gật gù tỏ vẻ tán thưởng sự cẩn thận của Dương rồi hỏi: "Còn gia chủ Thống Thanh thì sao?"
Dương đáp: "Chỉ là Chúa Tể cấp thấp, nếu hắn chống đối thì phiền ngài ra tay đập hắn một trận."
Lão già hơi nhướng mày, cái câu "chỉ là Chúa Tể cấp thấp" phát ra từ mồm một thằng nhóc mười chín tuổi nghe sao sặc mùi trẻ trâu, nếu không phải từng thấy Dương thể hiện tài trí kinh người thì lão còn tưởng