Chương 400: Chương Mở Đầu
Tác giả: Slaydark
Đó là thời khắc cả hành tinh trở nên rực rỡ, lửa và nước đan xen vào nhau để điên cuồng nuốt lấy từng mảnh đất đai đang rạn nứt vụn vỡ, vạn vật quay cuồng trong cuồng phong còn sấm sét điên loạn thì không ngừng giáng xuống, ánh sáng và bóng tối làm lu mờ lẫn nhau tạo ra cảnh tượng điêu tàn cô quạnh.
Trên bầu trời, mặt trăng vỡ vụn hóa thành hàng trăm hàng ngàn mảnh thiên thạch rực lửa đang lao xuống hành tinh từ mọi phía.
Hắc Thiên Phi Dương lặng lẽ đứng.
Xung quanh hắn nằm la liệt bốn thi thể tàn tạ.
Bốn thi thể đó là những người đồng hành cùng hắn suốt từ khi hắn chỉ là một thiếu niên cho đến ngày hắn vươn lên đứng trên đỉnh cao của thế giới.
Có người tên Sùng Hạo, có người tên Nguyễn Hoài Bão, có người tên Minh Châu, có người tên Vô Danh.
Ngoài ra không còn ai, mọi sinh vật có linh hồn đều đã bị Hắc Thiên Phi Dương biến thành dinh dưỡng cho linh hồn hắn bằng Thôn Thiên Thực Thần Công.
Nếu trừ Hắc Thiên Phi Dương, những sinh vật còn tồn tại trên thế gian này có lẽ chỉ có Hắc Phù Đổng và kẻ kia.
Hắc Phù Đổng là trí tuệ nhân tạo do Hắc Thiên Phi Dương tạo ra khi còn trẻ, vốn không có linh hồn, còn kẻ kia chính là kẻ khiến Hắc Thiên Phi Dương phải dùng mọi giá, kể cả tàn sát tất cả, hủy diệt mọi thứ để thu thập đủ sức mạnh tiêu diệt kẻ kia.
Nhưng khi đã lấy được tất cả nguồn sức mạnh mà mình có thể lấy trên thế giới này, Hắc Thiên Phi Dương chợt nhận ra rằng dù đạt đến mức độ tối đa có thể, hắn vẫn sẽ bại.
Hắn tàn sát những người hắn yêu thương, đạp đổ những thứ hắn xây dựng, phản bội những điều hắn hướng đến, cuối cùng tất cả đều là vô ích.
Sau tất cả, trái tim vốn đã quen với tột cùng đớn đau và giằng xé của hắn lần nữa thắt lại.
Hắn, kẻ nắm giữ sức mạnh chạm đến tột cùng của đẳng cấp Tối Thượng, bật khóc.
Hắn nhớ những người hắn yêu thương.
Hắn nhớ những người bạn, những chiến hữu từng cùng hắn trải qua tuổi trẻ đầy sóng gió nhưng cũng đầy niềm vui và kỉ niệm.
Từng bóng người, từng kỉ niệm...
Đó là những thời gian vui vẻ ở học viện Nữ Thần.
Đó là khoảnh khắc mẹ Diễm vì che chở cho hắn mà trọng thương mất trí.
Đó là quãng bình yên khi học cách khống chế Huyết Ảnh Yêu Hỏa cùng Hồng Ảnh.
Nhiều, nhiều lắm, cùng với tình yêu, tình bạn và tình chiến hữu, hắn dần trưởng thành, vượt qua thất đại tuyệt địa, chạm đích Con Đường Đế Vương, dẫn anh em Hắc Đạo xông pha thế giới...
Rồi hắn lần lượt giết, giết, giết...
Người xa lạ, người từng quen, kẻ thù, bạn bè, chiến hữu, người yêu, người thân...!Không chỉ giết đơn thuần, để có thể thu hoạch sức mạnh tối đa, hắn dàn cảnh để đẩy cảm xúc của các Nữ Thần lên đau đớn tột cùng nhằm kích phát sức mạnh của Thiên Địa Hữu Tình lên cực hạn rồi giết chết.
Điển hình là lúc hắn dàn dựng cảnh mình bị giết chết trước mặt Thiên Hương, nàng đâu biết chính hắn là kẻ đã giết bản thân mình rồi cũng chính hắn là kẻ cưỡng hiếp nàng ngay trước thi thể giả của hắn.
Hắn cười cợt trước tột cùng đau khổ của các nàng, nhưng trong tim hắn đầy những vết cào xé do chính lòng hắn gây ra.
Hắn quỳ xuống, vừa gục khóc vừa thổn thức gọi từng cái tên mà hắn từng yêu thương.
Hắn vô cùng hối hận, nhưng hắn biết nếu hắn không giết tất cả để lấy sức mạnh thì cuối cùng hắn cũng sẽ hối hận, vì tất cả vẫn sẽ sớm bị kẻ kia hủy diệt.
Hắn không thể đánh bại kẻ kia thì dù có chọn cách nào cũng vô ích, dù hắn có thể quay ngược thời gian, dù hắn có thể thay đổi quá khứ, dù hắn có thể suy diễn tương lai cũng vô ích, vì hắn làm được, kẻ kia cũng làm được, hắn nghĩ ra, kẻ kia cũng nghĩ ra.
Hắn chỉ như một quân cờ, mọi đường hắn đi, mọi điều hắn làm đều nằm trong tầm tay kẻ kia.
Thậm chí, kết quả thất bại của ngày hôm nay cũng là kết quả sinh ra từ một kế hoạch nghịch thiên ngay từ lúc hắn mới ra đời...
Đó là nhiều năm về trước, khi hắn được sinh ra với cái tên Võ Phi Dương...
Trong tiếng trẻ sơ sinh khóc lóc, có hai bóng người xinh đẹp tuyệt sắc đang lặng lẽ quan sát đứa bé mà người xung quanh không hề hay biết.
Một trong hai nàng có mái tóc óng ả màu bạch kim, nàng là Nữ Thần Thời Gian, Mị Du, người còn lại là một trong hai Thiên nữ tối cao của Tiên tộc, Tiên hậu Minh Châu.
Quan sát đứa bé bằng đôi mắt long lanh tuyệt sắc, Minh Châu khẽ nói: "Võ Phi Dương, Dương của thái dương, Dương của đại dương, Dương của âm dương, Dương cũng là con dê, con giáp đại diện cho năm hắn sinh ra, thật là một cái tên nhiều ý nghĩa..."
Nói xong, đôi mắt xinh đẹp của Minh Châu lại nhìn thật sâu vào đứa bé, tựa như mọi thứ trên cơ thể đứa bé hoàn toàn phơi bày trước đôi mắt tinh tường trí tuệ của nàng, rồi nàng nói: "Linh hồn đứa bé chưa hình thành, nhưng có thể nhìn ra màu sắc ban đầu đã là màu đen, chắc chắn tương lai nó sẽ là một linh hồn hắc ám phiên bản hoàn chỉnh nhất."
Mị Du hỏi: "Vậy là thực hiện kế hoạch đúng không? Ơ nhưng mà kế hoạch thế nào ta quên mất tiêu rồi?"
Minh Châu gõ đầu Mị Du và nói: "Ngươi chỉ lo ham chơi là giỏi! Ta sẽ tách một phần linh hồn sơ khai của hắn ra và đưa sang nửa thế giới bên kia, đem kí sinh vào một sinh vật nào đó, chờ đến mười ba năm sau, khi phần linh hồn bên này phát triển hoàn chỉnh thì ta sẽ mang phần linh hồn từ thế giới bên kia trở về."
Nghe thế, Mị Du gật gù nói: "Nhớ rồi.
Khi Võ Phi Thiên chết, phần linh hồn ở Linh giới sẽ kế thừa mọi nhân quả của đời trước, bao gồm cả Thiên nguyền, còn nửa còn lại nhờ được ngăn cách bởi hai thế giới nên rất có khả năng sẽ không bị ảnh hưởng."
"Đúng vậy, đó là bước đầu của kế hoạch."
Mị Du "Chỉ là bước đầu thôi, nhưng để phá vỡ ngăn cách giữa hai nửa thế giới, ngươi có thể phải đánh đổi bằng mạng của chính mình đó!"
Minh Châu mỉm cười thản nhiên đáp: "Chẳng phải ta đã từng chết một lần rồi sao?"
"Nếu hắn thức tỉnh và biết ngươi lần nữa chết vì hắn, hắn sẽ điên mất!"
Minh Châu không đáp lại, nàng chỉ im lặng thở dài.
"Được rồi, làm nhanh để ta còn đi chơi?" Mị Du biết không thể ngăn Minh Châu nên nàng thúc giục dù lòng không hề muốn làm.
Minh Châu gật đầu: "Vậy bắt đầu đi, ngươi chỉ cần ngưng đọng thời gian khu vực này, ta sẽ dùng Thiên Thư tách linh hồn hắn ra và đưa sang nửa thế giới bên kia."
Mị Du gật đầu, nàng dang tay và nhắm mắt lại, cơ thể nàng trở nên bồng bềnh lơ lững với những ánh bạc lấp lánh lan tỏa ra xung quanh, mọi thứ xung quanh chợt ngừng lại, chỉ có đứa bé trên tay mẹ là vẫn khóc.
Lúc này Minh Châu bước đến bế đứa bé khỏi tay người mẹ đã bị ngưng đọng thời gian của nó, nàng khẽ hôn lên trán đứa bé trước khi đặt nó nằm lên một quyển sách to lớn hư ảo đang hé mở giữa không trung.
Quyển sách dường như không hoàn chỉnh, dù là hư ảo nhưng lại có rất nhiều vếch rách lộ ra.
Sau lưng Minh Châu chợt mọc ra ba đôi cánh trắng sáng rực