Đường phố trang hoàng một mùa giáng sinh lộng lẫy nhưng vắng vẻ, Dương ngược đường bước đi, trong lòng tràn đầy cảm xúc của một người xa quê trở về.
Dương đã quen với việc sống trong thân phận Võ Phi Dương, quen với cách nghĩ và cảm xúc của một Võ Phi Dương, quen với những hiện tượng siêu nhiên đầy rẫy ở Linh Giới và xem đó là điều hiển nhiên.
Nhưng bảy năm trước, Dương vẫn luôn tin rằng những thứ như siêu năng lực, linh hồn, rồng, thần linh...!đều do trí tưởng tượng của con người thêu dệt.
Hóa ra tất cả đều có ở Linh Giới.
Nhưng! Tại sao những truyền thuyết của hai thế giới khác biệt lại giống hệt nhau? Chắc chắn giữa hai thế giới này có một mối liên kết nào đó, và cũng vì mối liên kết này tồn tại nên Dương mới có thể xuyên không sang Linh Giới.
Vậy mối liên kết này là gì? Dương vẫn luôn nhớ về một câu chuyện, câu chuyện do một lão lao công già kể cho hắn nghe khi hắn còn là Bình Thường ở Vô Lực bang, câu chuyện về một thanh kiếm chẻ đôi thế giới.
Nếu câu chuyện kia là có thật thì theo Dương suy đoán, hai phần thế giới bị chẻ đôi chính là Linh Giới và thế giới cũ của hắn, tạm gọi là thế giới khoa học.
Dương đã từng suy nghĩ về cái gọi là chẻ đôi thế giới, liệu giống như chia một quả cam thành hai nửa không? Hay là như chia một ly nước thành hai ngăn?
Nếu như chia một quả cam thành hai nửa thì không giống, vì Dương có thể xác định Địa Cầu của Linh Giới thực tế không khác gì Trái Đất ở thế giới khoa học, bằng chứng rõ ràng nhất chính là hình dạng của Địa Tâm Đồ và Nạp Địa Trận.
Vậy nên Dương nghiêng về giả thuyết thứ hai, thứ mà thanh kiếm kia chẻ đôi không chỉ là vật chất mà còn là phi vật chất, hay chính xác hơn là linh chất, tên gọi của chất liệu tạo ra linh hồn, linh lực, linh trí, linh tinh...
Dương tưởng tượng thế giới ban đầu giống như một ly nước màu, một sức mạnh nào đó đã dùng một vách ngăn vô hình để chia nước trong ly thành hai phần, một phần nước không còn màu và trở nên trong suốt, phần nước còn lại thì chứa hết chất màu ban đầu nên màu sẽ đậm hơn, phần nước trong giống như thế giới khoa học bị mất sạch linh lực, còn phần nước màu đậm giống như Linh Giới, quá nhiều linh lực nên mất ổn định và dần dần tan rã.
Khá giống với tình trạng của Thiên Kiếm nếu không nói là cùng một quy luật.
Đó là những điều hợp lý nhất mà Dương có thể suy luận dựa trên giả thuyết chia đôi thế giới, và cũng vì giả thuyết này nên Dương cũng dần suy đoán ra sự thật về Thiên Cơ Cảnh.
Khi còn ở thế giới khoa học, Dương từng đọc và nghe về những trường hợp người ta thấy hình ảnh của những vùng đất, những thành phố không hề tồn tại ở thế giới thật, ngoài ra còn có những truyền thuyết, những câu chuyện cổ tích về những vị Thần có thật ở Linh Giới, hay chuyện về một cô bé đi lạc vào thế giới khác.
Nếu có một bức màn vô hình chia nước trong ly thành hai phần thì ở nơi tiếp xúc của hai phần, nước ở hai bên sẽ phản chiếu lẫn nhau.
Đem áp dụng vào giả thuyết chia đôi thế giới thì khi ở ranh giới, người ở hai thế giới sẽ có cơ hội nhìn thấy hình ảnh phản chiếu từ thế giới còn lại.
Dương vẫn đang bước đi, mặc cho phía trước là những con người cười nói đang bước thẳng về phía hắn, rồi hắn và họ xuyên qua nhau.
Xuyên theo đúng nghĩa, tựa như thể những người kia không hề tồn tại, hoặc trong mắt họ Dương không hề tồn tại, và không ai nhìn thấy hay cảm thấy sự tồn tại của Dương.
Cũng chính vì điều này mà Dương xác định rằng Thiên Cơ Cảnh có thể chính là lằn ranh giữa hai thế giới, còn những hình ảnh mà hắn đang thấy chỉ là hình chiếu của thế giới khoa học mà hắn từng sinh sống.
Những hình ảnh từ thế giới khoa học, dù là hình ảnh từ một thành phố xa lạ của một quốc gia xa lạ, nhưng vẫn đủ khiến lòng Dương bồi hồi.
Dương vẫn thích cuộc sống yên bình không danh không lợi ở thế giới cũ, nhưng giờ đây Dương đã có những người hắn yêu thương, nếu bắt hắn từ bỏ họ để đổi lấy yên bình cho bản thân thì hắn không làm được.
Dương tiếp tục đi, trong đầu hắn liên tục hỏi Google để tìm kiếm thông tin về những người quen mà hắn thấy tiến vào Thiên Cơ Cảnh như Thục Trinh, Thiên Kim, Ngân Hà, Long Ngạo...! Ngoài ra Dương còn hỏi về Thiên Cơ Đồ, về lối ra, và hỏi liệu có con đường nào nơi này dẫn về thế giới khoa học hay không.
Nhưng đáp án cho tất cả đều là vô định.
Không phải Google không giải đáp được, mà vì các khối không gian trong nơi này thay đổi liên tục, Dương vừa biết đường tìm đến một nơi thì ngay sau đó con đường này đã chuyển sang nơi khác, còn nơi Dương cần tìm đã ở một con đường khác.
Dương liên tưởng chuyện này giống như một bàn phím bị chạm mạch, khi nhấn phím s lại ra phím e, sau khi biết phím s là phím e, nhấn phím s lần nữa thì lại ra phím x.
Trong trường hợp này, Google trở nên vô dụng.
Nhưng Dương không hoàn toàn cho là như vậy, từ sau khi gặp Kinh Vô Nguyệt và chị của gã thanh niên chơi đá ở cấm địa Siêu gia, Dương nghi ngờ rằng Google là một phần của Thiên Thư, và vì chỉ là một phần nên rất có thể có nhiều tính năng còn thiếu sót hoặc chưa được kích hoạt.
Nói cho vui, nếu ví Thiên Thư là một phần mềm thì có lẽ Google chỉ là một phiên bản dùng thử, Dương cần tìm cách bẻ khóa hoặc mua bản quyền để mở khóa tất cả tính năng tốt nhất.
Dương bước đi đến cuối đường thì nhận ra phía trước lại là những khối không gian vụn vỡ liền kề nhau, nếu Dương muốn đi tiếp thì buộc phải bước qua một khối không gian liền kề, và vì hình chiếu trong mỗi khối sẽ thay đỗi ngẫu nhiên nên bên kia có thể là gì thì Dương không hề biết trước.
Dương bình thản bước qua.
Nơi Dương đến tiếp theo là hình chiếu của một vùng đất khô cằn, trên mặt đất là những đường nứt song song, thẳng, sâu và kéo dài, trông như vết cào của một sinh vật khổng lồ nào đó, cách đó không xa là những phần hài cốt to lớn, có lẽ là hài cốt