Thích Đông cắm cổ chạy hì hục, xuyên qua vách tường không gian và tiếp tục chạy ở một khối không gian khác.
Trên cái đầu bóng lưỡng của Thích Đông giờ xuất hiện một cái vòng màu vàng đồng lấp lánh, nhìn kĩ mới thấy trên cái vòng này khắc hàng ngàn chữ vạn nhỏ li ti.
Thích Đông vừa chạy vừa cố gỡ cái vòng ra khỏi trán mình nhưng vô ích.
Phía sau, Nghi Tịch nhỏ nhắn vẫn kiên trì đuổi theo, trên tay nàng cầm một sợi tơ màu vàng đồng hư ảo, sợi tơ này nối thẳng đến chiếc vòng trên trán Thích Đông, cảnh này dễ khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh một bé gái đang dắt heo đi dạo.
"Mô phật! Sư tỷ bỏ cuộc đi! Đệ không về đâu mà!" Thích Đông vừa chạy vừa nói.
Nghi Tịch kiên trì đuổi theo: "Sư đệ, nếu vẫn không chịu giác ngộ, ta chỉ còn cách niệm lục tự đại minh chân ngôn!"
Nói xong, Nghi Tịch chắp hai tay vừa chạy vừa niệm chú: "Án Ma Ni Bát Di Hồng!"
Câu chú vừa niệm lên, sợi tơ trên tay Nghi Tịch xuất hiện một luồng sáng vàng rực truyền thẳng đến chiếc vòng trên trán Thích Đông.
"ÉC!!!!" Chiếc vòng trên đầu tỏa sáng vàng rực khiến Thích Đông kêu lên như heo rống.
Nhưng Thích Đông vẫn chạy, vừa chạy vừa mắng: "Bảo sao hồi đó sư phụ dễ dàng tặng ta chiếc vòng Kim Cô này, hóa ra sự phụ gài ta! Đau quá hu hu!"
Nghi Tịch nghe thế liền khuyên can: "Sư đệ không được hỗn! Vòng Kim Cô là một trong ba mươi hai siêu cấp thánh bảo, đâu phải muốn tặng là tặng.
Sư phụ tặng đệ là muốn bảo vệ đệ, phòng khi đệ lầm đường lạc lối thôi!"
"Thả đi mà..."
"Sự đệ, chỉ cần đệ giao Đại Hồng Chung ra, sư tỷ lập tức thả đệ."
"Có giữ đâu mà trả, hu hu..."
Nghi Tịch ngạc nhiên: "Mất rồi hả?"
"Mất đâu mà mất!"
"Chứ ở đâu?"
Thích Đông mếu máu nói: "Biết kiểu gì cũng có người đến đòi nên gửi thằng khứa kia giữ giùm rồi! Mô phật!"
"Ai giữ?" Nghi Tịch gặng hỏi.
Thích Đông lắc đầu: "Mô phật! Ngu sao nói!"
Nghi Tịch tức giận, hai gò má xinh xắn đỏ bừng, mắt tròn trợn lên, hai tay nàng chống nạnh hỏi: "Ủa em? Một trong mười hai thần bảo đó! Trấn tự chi bảo của Thiên Không Tự đó! Trộm đi còn chưa xử, lại dám đưa cho người khác nữa?"
Thích Đông tỏ ra tự tin nói: "Yên chí! Thằng đó nó ngu lắm, đệ chỉ lợi dụng nó cất giùm thôi, không mất được đâu."
Lúc Thích Đông nói thì Dương cũng vừa xuất hiện trước một cánh cổng không gian.
Nghe Thích Đông nói về một thằng ngu nào đó, trong lòng Dương thầm cười vô mặt thằng nào ngu đến mức bị Thích Đông nó lợi dụng mà không biết.
Khi thấy Dương thì Thích Đông giật mình một cái rồi liền chào hỏi Dương để đổi chủ đề: "Mô phật! Sao thí chủ đến được đây?"
Thấy vẻ mặt lấm la lấm lét của Thích Đông, Dương tỏ ra khó chịu, vừa học theo điệu bộ của Thích Đông chắp tay niệm phật vừa nói: "Mô phật! Sư bị đui à, ta vừa đến bằng cổng không gian đó!"
Sau đó Dương quay sang chắp tay chào Nghi Tịch.
Nghi Tịch cũng lễ phép chào lại, nàng trông như một bé gái nhỏ tuổi nhưng vô cùng xinh xắn, thân hình mảnh mai, da dẻ non nớt như ngọc ngà, máu cầm thú trong Dương định trỗi dậy nhưng chợt nhớ đến một bầy cầm thú đang theo dõi từ vũ trụ ảo nên hắn liền dằn lòng mình xuống.
Đã biết Nghi Tịch là sư tỷ Thích Đông, Dương rất muốn kể và bịa thêm một đống tội cho Thích Đông rồi phụ nàng bắt hắn về giam vĩnh viễn trong chùa, nhưng vì có việc quan trọng hơn nên Dương đành thôi.
Thay vào đó, hắn giải thích sơ qua về Nham cho nàng nghe, vừa kể, hắn vừa kích hoạt Cửu Phẩm Liên Hoa Tâm khiến nó lờ mờ hiện ra trên trán và lờ mờ tỏa ra hoàng niệm, mục đích ngoài để thể hiện bản thân cũng liên quan đến Phật giáo còn là để khoe mẽ với Nghi Tịch.
Nghi Tịch không có thù oán với Dương, cũng đạt được một phần mục đích là tìm bắt Thích Đông, cho nên nàng không mấy nghi ngờ.
Còn Thích Đông thì khỏi nói, nghe có thế lực cấp Thần đang truy sát thì mặt hắn liền xanh lè, giục Dương mau dẫn hắn tìm chỗ trốn:
"Mô phật! Trốn lẹ đi, nếu là Thần thì năm chục cái Hùng Vương Bảng hợp sức cũng chẳng làm gì nổi hắn đâu!"
Huyết Nha và Hoài Bão đứng đối diện nhau, xung quanh hai người là cuồng phong dữ dội.
Mái tóc dài đỏ rực tung bay trong gió, Huyết Nha mình trần phô ra thân hình lực lưỡng, hắn nhe hàm răng nhọn hoắc ra cười nhạo: "Ngươi có biết cách tốt nhất để khắc chế hệ phong là gì không? Là sự vững chắc! Xui cho ngươi, đó cũng chính là những gì ta hướng đến!"
Dứt câu, Huyết Nha gồng lên khiến cơ bắp vốn lực lưỡng của gã lại bành trướng, những đường gân máu nổi lên khiến cơ thể gã trở nên rực đỏ, nhiệt độ tỏa ra khiến không khí quanh cơ thể gã cũng sôi sục.
Khí thế Huyết Nha tỏa ra tạo cho người ta cảm giác như hắn là một tòa núi đá vô cùng vững chắc và mạnh mẽ.
Sự vững chắc mà ngay cả giông bão cũng khó lòng xông phá.
Trước sức mạnh bành trướng của bản thân, Huyết Nha đắc ý nói: "Giao Long vốn cùng nguồn gốc với Long tộc, tuy thể chất bẩm sinh không bằng nhưng tộc ta qua nhiều đời đúc kết đã tạo ra một phương pháp luyện thể giúp Giao Long đạt đến thể chất tương đương Long tộc, Giao Long Cửu Luyện."
"Giao Long Cửu Luyện, mỗi tầng là một quá trình rèn luyện thể chất vô cùng khắc nghiệt, từ khi mới bập bẹ biết đi, mỗi ngày ta phải chạy một trăm vòng, hít đất một trăm cái, thục xì dầu hít xà nâng tạ các kiểu thiếu điều muốn trọc đầu."
Nói đoạn, Huyết Nha giơ tay ra, hơi nước bốc lên từ tay gã và tụ thành một đám mây nhỏ màu máu, gã nói tiếp: "Ngoài nỗ lực không ngừng, ta còn may mắn sở hữu dị thủy Huyết Vân Cuồng Vũ này, chính nó đã giúp ta ngày ngày tăng cường máu huyết và đến năm mười bảy tuổi, ta trở thành kẻ luyện đến tầng thứ tám trẻ nhất lịch sử, đó cũng là lý do người đời gọi ta là Bát Luyện."
"Nhưng đó là trước đây! Còn bây giờ, ta đã gần tiến tới Cửu Luyện, thể chất đã tiếp cận Chân Long!" Tỏ ra rất tự tin trước sức mạnh của bản thân, Huyết Nha giơ nắm đầm về phía Hoài Bão và nói: "Đừng nói là ngươi, dù là Độc Hành xuất hiện thì ta cũng đủ sức đánh một trận!"
Khi Huyết Nha vừa nói, một vòng xoáy không gian xuất hiện, Độc Hành từ vòng xoáy thò đầu ra và nói: "Vậy luôn á hả?"
"Óe!" Huyết Nha gặp Độc Hành lập tức như chó con gặp chó dữ.
Tuy bản tính ngông cuồng nhưng Huyết Nha cũng là kẻ sống theo bản năng, mà bản năng khuyên gã đừng bao giờ chọc đến Độc Hành sau một lần bị đánh cho thừa sống thiếu chết mà không cách nào phản kháng.
Thấy Huyết Nha ngoan ngoãn trước Độc Hành, Dương lắc đầu thầm nghĩ: Đúng là những thằng tự giới thiệu dông dài thì thường có cái kết rất nhảm.
Sau một hồi bị Dương đập bất tỉnh thì Độc Hành đã tỉnh lại và đúng như Dương dự tính, Độc Hành trở lại trạng thái mất trí nhớ, là Vạn Lí Độc Hành của Hắc Đạo, ngoan ngoãn phục tùng mọi mệnh lệnh từ thủ lĩnh.
Sau khi bắt Huyết Nha và thuyết phục Hoài Bão, bọn Dương liền gấp rút tìm đến mục tiêu tiếp theo.
Khói bụi mù mịt, mặt đất nứt vỡ, hình chiếu ảo ảnh biến dạng tạo ra một cảnh tượng tựa như thế giới sụp đổ.
Đó là tình trạng diễn ra tại khối không gian nơi Đoạn Tuyệt và Sùng Hạo giao chiến.
Lúc này trên người Sùng Hạo chi chít vết thương, trên những vết thương này có những tia điện màu xanh lục tựa như đang giúp Sùng Hạo khâu vá, chữa trị.
Đối diện, Đoạn Tuyệt dường như không có vết máu nào, chỉ có một vài vết rách trên quần áo.
Nhìn Sùng Hạo bằng ánh mắt của kẻ bề trên nhìn lũ hèn mọn, Đoạn Tuyệt kêu ngạo đánh giá: "So với lần đầu tiên bị ta đánh thì ngươi có tiến bộ đấy, nhưng vẫn còn kém xa