Bên ngoài lối vào Thiên Cơ Cảnh, không gian đã trở nên yên lặng, thỉnh thoảng mới có một vết rạn mỏng manh hiện ra giữa không gian.
Không còn ai có mặt, bởi theo lịch sử, mỗi lần Thiên Cơ Cảnh chỉ mở ra trong thời gian ngắn và sau đó sẽ không còn chuyện khác thường nào có thể xảy ra, trừ khi có người thành công rời khỏi.
Có một thanh niên xuất hiện, hắn đứng giữa vùng không gian, cả gương mặt, hình thể và thần thái của hắn đều trông hết sức bình thường nếu không nói là tầm thường.
Nhưng hắn có thể đứng giữa không trung, hắn nhìn vùng không gian như đang dò tìm gì đó, tay hắn đang đặt lên ngực trái của mình.
"Sao tim ta lại thấy đau?" Trục Nhật tự hỏi, trong thời gian ngắn trước đây đột nhiên hắn cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, sau đó là cảm giác nhói đau kì lạ, giống như tim hắn nhận được một loại tín hiệu nào đó.
Dựa vào tín hiệu để lần mò, cuối cùng Trục Nhật tìm đến vùng không gian này.
Sau khi Trục Nhật xuất hiện không lâu thì một bóng người khác lại xuất hiện, nàng mặc áo váy đen, tóc cũng đen tuyền, thân hình và gương mặt nàng toát lên một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
"Đây là đâu vậy?" Cô gái đến bên cạnh Trục Nhật và hỏi.
Trục Nhật lắc đầu: "Em không biết, giống như có gì đó đang kêu gọi em đến đây, không, là kêu gọi trái tim của Thiên trong em."
"Vậy thì vào thử xem?" Cô gái áo đen nói, rồi nàng đưa hai tay ra làm thành hành động giống như xé giấy.
Khi tay nàng cử động thì không gian phía trước liền rạn nứt, nhưng ngay sau đó cô gái liền dừng lại.
"Không được rồi! Không gian này quá bất ổn, nếu dùng lực mở ra sẽ khiến không gian xung quanh sụp đổ." Cô gái nói.
"Để em dùng Thiên lực thử xem." Trục Nhật nói rồi giơ tay ra, khắp người hắn tỏa ra ánh sáng thần thánh chói lóa.
Một vệt sáng thần thánh từ từ hiện ra rồi mở rộng giữa không gian.
Biết đã thành công, Trục Nhật liền bước qua vòng sáng rồi gọi lại: "Em cảm thấy nơi này rất nguy hiểm, chị ở ngoài chờ em ra nhé."
Nhưng cô gái liền nhảy vào, cánh cổng dần đóng lại trong khi tiếng nói của cô gái vọng ra: "Đi chứ, Dạ Minh Châu ta chưa ngán thằng nào!"
Không khí nồng nặc mùi máu tươi tanh tưởi, một vị Thần hùng mạnh trước đó còn đứng hiên ngang giờ đã hóa thành một vũng máu thịt bầy nhầy kinh tởm.
Hoài Bão sau khi tháo con mắt ra khỏi trán mình liền nhanh chóng bước qua cổng không gian, tránh trường hợp bị vũng máu thịt kia nuốt mất.
Qua hình ảnh chiếu lại, bọn Dương dù không có mặt cũng phải rợn người trước sức mạnh tà dị khủng khiếp mà Hoài Bão vừa phát ra, qua đó đủ để đoán được con mắt của Thiên có khả năng kích phát tiềm năng của mỗi người.
Khi Hoài Bão vừa bước qua cổng thì Sùng Hạo đã chờ sẵn, hắn giơ tay ra muốn giật lấy con mắt và nói: "Tới lượt ta!"
Nghe thế, Dương giật mình quát lớn: "Đừng đưa nó!"
Dương gắn con mắt của Thiên thì thành Dương Tiễn, còn Hạo chó điên mà gắn con mắt của Thiên thì khác nào Hạo Thiên Khuyển, ai mà ngăn nổi.
Hoài Bão cũng không muốn đưa cho Sùng Hạo nên hắn lách người né đi.
Lúc này Thích Đông đang ngồi xổm cạnh gốc cây chắp tay nói: "Mô phật! Con mắt quá yêu dị, sẽ kích thích lòng tham và sinh ra tà niệm.
Theo bần tăng, tốt nhất nên đưa nó cho bần tăng mang theo để ngày ngày niệm kinh đưa nó về lẽ phải."
"Phải gió thì có! Đưa cho ngươi thì nó mới bị nhiễm tà niệm." Dương khinh bỉ mắng.
Lúc này Lương Diệt đang bị nhốt trong phong ấn đột nhiên nhắm một mắt lại và nói: "Nhớ năm ấy ta vô tình bị chém rớt một con mắt, đưa đây xem phải nó không!"
"Xạo quần!" Cả Dương và Thích Đông cùng mắng.
Sức cám dỗ của con mắt quá khủng khiếp, ai chứng kiến sức mạnh bộc phát của Hoài Bão đều muốn có được con mắt, nhưng những kẻ có thù oán đều đã bị Dương dùng phong ấn giam cầm với sự trợ giúp của Độc Hành.
Hoài Bão đắn đo một hồi, cuối cùng cũng đưa trả con mắt cho Dương, dù hắn cũng rất khát khao nhưng bảo hắn phản bội lòng tin của người khác thì hắn khó mà làm được.
Khiến Nham trọng thương và kéo dài thêm chút thời gian.
Những người có thể sống sót tiến vào Thiên Cơ Cảnh không nhiều, ngoài mười sáu người của Hùng Vương Bảng trừ Vân Phi, Vô Tà thì chỉ có Thục Trinh, Như Nguyệt, Nghi Tịch và bọn Dương, Bão, Hạo.
Bên ngoài chỉ còn Tiêu Hồn và Lục Văn Minh, hai kẻ từng chạm mặt nhưng không đánh nhau.
Giao Độc Hành đi bắt Tiêu Hồn, Dương ở lại bàn bạc kế sách.
Trước tiên, Dương đến chỗ Lãnh Thủy và nói: "Ta biết ngươi đang khống chế Long Thư Hồn và chiếm xác Xuất Trần, ta cho ngươi cơ hội thả cả hai ra, nếu không thì đừng trách."
Là một công chúa cành vàng lá ngọc, giờ lại bị bắt giữ và đe dọa, Lãnh Thủy tức giận nói: "Ta không thả ngươi làm gì được ta?"
Dương hừ lạnh: "Hừ! Vậy là không xem chúng ta ra gì rồi!"
Dương chỉ Hoài Bão và nói: "Đây là em trai của Xuất Trần, trước đó ngươi cũng thấy hắn thả quái ra xé xác người khuyết tật, trước đó không lâu hắn còn ám sát một ông lão, bắt giữ động vật quý hiếm, trộm gà trong Cổ Loa, đốn hạ cổ thụ rừng Bạch Mã, cướp kiếm của Vân Phi, chơi bê đê với Huyết Nha, nói chung không chuyện ác nào không dám làm."
Nghe thế, Hoài Bão trừng mắt gằn giọng hỏi: "Mày muốn gì?"
Sùng Hạo đột nhiên bước ra lên tiếng: "Ta có thể làm chứng."
"Chứng cái đầu mày!" Bão tức giận lao vào đấm Sùng Hạo.
Dương sợ bị đánh lây nên né ra, tiếp tục đe dọa Lãnh Thủy: "Thế mà không sợ sao? Vậy thì đừng trách ta hiếp dâm ngươi!"
Dương vừa nói xong thì liền sởn gáy cảm thấy nhiều luồng sát khí hướng đến mình, hắn vội vàng quay lại