Tác giả: Slaydark
"Dậy nào! Tên dâm tặc này, dậy nhanh còn tìm đường ra nữa!"
Dương uể oải mở mắt và nhìn thấy Như Nguyệt xinh đẹp rạng rỡ đang ngồi bên cạnh để gọi hắn thức giấc.
Dương ngồi dậy nhìn quanh, những người cùng hắn vào Địa Tâm Cảnh đều còn đầy đủ, lành lặn và đang dò tìm khắp phế tích Thiên Đường.
Dương thấy Thích Đông đang tỏ ra trang nghiêm chắp tay đi qua đi lại trước mặt Hồng Trần để gây chú ý với nàng, Dương cũng thấy Thục Trinh đang dò xét một cột đá gãy đổ.
Thấy Dương thức dậy, Thục Trinh vẫy tay gọi Dương và nói: "Hữu Thực, ta phát hiện một linh trận kiểu cổ còn sót lại này!"
Dương thở phào nhẹ nhõm, hóa ra những gì hắn từng thấy trước đó chỉ là một cú lừa, có lẽ khi đến đây thì hắn đã quá mỏi mệt nên ngất đi và sinh ra ác mộng.
Dương muốn gượng dậy để tham gia tìm kiếm lối ra, nhưng hắn không thể cử động.
"Sao thế?" Thấy Dương nằm như tượng đá, Như Nguyệt tỏ ra lo lắng hỏi.
Dương không thể đáp, các giác quan của hắn chợt suy giảm nghiêm trọng, mắt hắn mờ đi, hơi thở yếu dần, một cảm giác nhói đau khủng khiếp lan tỏa từ bụng hắn.
Dương nhìn xuống bụng mình và nhận ra có một cánh tay đen khô quắt quéo đang thọc sâu vào bụng hắn, máu tuôn ướt đẫm.
Dương nghe có tiếng Thiên Kim gọi to tên hắn, Dương thấy hình ảnh của Như Nguyệt, Thiên Kim, Thích Đông, Hồng Trần và nhiều người khác đang tan biến.
Xung quanh Dương là một bầu trời khói bụi hoang tàn, trước mắt Dương là một Trục Nhật bị hắc ám xâm chiếm, cánh tay đen đang thọc vào bụng Dương là cánh tay của Trục Nhật.
Hóa ra tất cả trước đó là thật còn chuyện bọn Như Nguyệt, Thục Trinh sống sót vừa rồi mới chính là mơ.
Nguyên nhân là vì Dương đánh nhau quá 180 phút, hắn dùng Dạ Hành quá mức nên bị choáng váng ngất đi và có ảo giác vừa rồi.
Hiện thực tàn khốc khiến Dương hoàn toàn sụp đổ, dù trong dạng Thiên Long, dù sử dụng Thiên Nhãn nhưng Dương vẫn không thể đánh bại Trục Nhật, kẻ mang Thiên Tâm và bị một cánh đen bí ẩn bám rễ.
Trong thoáng chốc, con mắt thứ ba trên trán Dương như lóe lên một hình ảnh mơ hồ từ những năm tháng ngàn xưa, trong ký ức đó, một người không rõ hình dạng, tay cầm Thiên Kiếm và lưng mang sáu chiếc cánh đen yêu dị đang điên cuồng tàn sát, một luồng sáng thần thánh từ trời cao bắn xuống suýt trúng vào cơ thể kẻ kia và khiến một trong sáu chiếc cánh đứt rời rồi rụng xuống.
"Cánh của Vô Thiên?" Dựa vào những dữ kiện có được từ trước tới nay, Dương có thể đoán ra người cầm Thiên Kiếm kia có thể là Vô Thiên, kẻ chia đôi thế giới.
Và nếu đúng vậy thì rất có thể di sản mà gương mặt Dương gặp được trước đây nhắc đến chính là chiếc cánh này.
Đối diện với Dương, Trục Nhật cũng không hề lành lặn, những đòn tấn công của Dương đã khiến lồng ngực hắn vỡ nát, xương sườn lộ ra và trong lồng ngực là một trái tim đang bị rễ đen của chiếc cánh chằng chịt cắm vào.
Dù chỉ một con mắt của Thiên cũng đủ khiến Dương khổ sở chống cự, nhìn Trục Nhật bị trái tim của Thiên và cánh của Vô Thiên ký sinh, trong lòng Dương chợt cảm thấy đau xót và đồng cảm cho sự thống khổ mà Trục Nhật đang chịu.
Dương nhìn vào gương mặt Trục Nhật, hắn nhìn thấy trong đôi mắt hóa thành đen ngòm của hắn vẫn còn sót lại chút cảm xúc, dường như Trục Nhật đang kiên cường chống lại sự kiểm soát của hai vật ký sinh.
Mà lúc này Dương lại phát hiện ra bản thân chưa bị con mắt kiểm soát dù trước đó hắn gần như mất đi ý thức và trong đầu chỉ có chém giết.
Thứ gì có thể giúp Dương chiếm lại quyền kiểm soát?
"Chẳng lẽ là…" Dương nhìn xuống bụng mình, cánh tay màu đen của Trục Nhật đang tỏa ra những sợi rễ lan vào hệ thần kinh của Dương, Dương nghi ngờ rằng chính những sợi rễ này đã ức chế sự kiểm sát của Thiên Nhãn lên hắn.
Nhưng điều đó chẳng có gì đáng mừng, sau khi cắm rễ, những sợi rễ đen xâm chiếm lên tận não bộ Dương, từ kẽ của con mắt thứ ba trên trán hắn mọc ra những sợi rễ đen nhỏ như con giun, những sợi rễ này bám lấy con mắt và dường như đang cố gắng phá hủy con mắt.
Cảnh giới càng cao, sức sống của cơ thể được linh hồn nuôi dưỡng càng trở nên mạnh mẽ, mức độ cao có thể tái tạo cơ thể từ một vài tế bào, và mức độ cao hơn nữa là mỗi phần cơ thể đều có sự sống, ý chí và sức mạnh của riêng nó.
Mắt, tim của Thiên và cánh của Vô Thiên là trường hợp như vậy, chúng không còn sự nuôi dưỡng và kiểm soát của não bộ nhưng vẫn sống và tự có ý chí của riêng mình.
Tuy ý chí của chúng không thể đại diện cho ý chí của chủ nhân nhưng có những điều in sâu vào tiềm thức chủ nhân thì chúng sẽ tuân theo, trong trường hợp này là ý chí đối nghịch giữa Thiên và Vô Thiên.
Những sợi tơ đen bám lấy và cố gắng phá hủy con mắt của Thiên trên trán Dương khiến hắn đau đớn tột cùng, còn Trục Nhật cũng chẳng dễ chịu gì, quả tim của Thiên ký sinh trong tim hắn cũng đang đấu tranh với cánh của Vô Thiên, những sợi tơ máu vươn ra chống lại những sợi tơ đen và lan sang bám vào cánh tay phải của Trục Nhật biến cánh tay này thành cánh tay đỏ.
Khi cánh tay đen của Trục Nhật còn đang thọc trong bụng Dương thì cánh tay đỏ của hắn lại tìm đến trán Dương và tìm cách móc con mắt thứ ba trên trán Dương ra, những sợi tơ đỏ phóng ra siết lấy những sợi tơ đen đang bao phủ con mắt.
Lúc này Dương phản kháng, hắn lấy Nghịch Thiên Kiếm ra đâm thẳng vào trái tim đang đập trong lồng ngực Trục Nhật.
"Thiên Kiếm Ảnh!"
Phập!
Lưỡi kiếm đen tỏa ra ánh sáng hư ảo đâm xuyên con tim phủ đầy những sợi tơ đỏ và đen khiến những sợi tơ này đứt đoạn, Trục Nhật kêu lên đau đớn, hắn ọc một ngụm máu và thu tay lui lại, những sợi tơ đỏ mới lại mọc ra đan xen vào nhau để khâu vá trái tim bị đâm thủng của hắn.
Dương thở hồng hộc đứng dậy, sinh lực tràn ra để cấp tốc chữa lành lỗ hổng nơi vùng bụng.
Lỗ hổng ở bụng qua lớn và nguy hiểm nên Dương không thể lập tức tái tạo, còn đối với Trục Nhật thì sát thương của chiêu Thiên Kiếm ảnh cũng không dễ gì lành lại, kết quả là cả hai đành lùi xa nhau ra để chữa thương.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cuộc chiến sẽ tạm dừng, trong lúc trái tim được khâu vá, chiếc cánh đen trên vai Trục Nhật giương thẳng lên tựa như hóa thành một ngọn đuốc với tử vong khí cháy rực trên đỉnh.
Tiếng kêu gọi ma mị lại vang lên, những vong hồn tử trận trong Thiên Chiến lại trỗi dậy, lần này còn đông đảo hơn với hàng trăm sinh vật đủ mọi hình dáng tựa như đến từ thần thoại.
Dương cũng dần bị con mắt của Thiên chiếm quyền kiểm soát, đôi mắt của hắn trở nên vô hồn còn con mắt thứ ba thì tỏa sáng rực rỡ và tạo thành một vòng hào quang sáng rực sau lưng Dương.
Sinh mệnh lực và tử vong khí trong linh hồn Dương cũng bộc phát, được con mắt của Thiên cùng trạng thái Thiên Long tăng cường nên vô cùng mạnh mẽ, hắn giậm mạnh chân, tử vong khí và sinh mệnh lực đồng thời lan tỏa, mặt đất chấn động rồi từng ngọn đồi nhô lên, đất đá rơi xuống để lộ ra những cơ thể khổng lồ tái tạo từ xương cốt sót lại.
Đủ mọi sinh vật thần thoại từ rồng, phượng hoàng, kỳ lân… và cả những vị thần của nhân loại đồng thời xuất hiện xung quanh Dương, đối lập với đội quân thần thú hung hãn do Trục Nhật gọi dậy.
Hàng trăm sinh vật cấp Thần nhưng chỉ là một phần nhỏ so với số lượng vong hồn mà Dương và Trục Nhật không thể gọi dậy, nhưng chỉ với số lượng nhỏ này cũng đủ để tạo ra một trận Thần Chiến khủng khiếp và thậm chí quy mô này đã không thua Thế Chiến là bao.
Lúc này những người chứng kiến không khỏi tự hỏi rốt cuộc Thiên Chiến có quy mô khủng khiếp đến mức nào.
Một cuộc chiến được xem là Tận Thế, gần như toàn bộ Thần linh và Tối Thượng bị xóa sổ và khiến thế giới phải quay lại thời điểm sơ khai.
Dù bị kiểm soát nhưng nhờ trạng thái Thiên Long nên ý thức vẫn còn duy trì, Dương nhìn đội quân âm binh khủng khiếp đang vây quanh mình mà không khỏi kinh hồn khiếp vía, dù chỉ là âm binh nhưng nếu hắn có thể dẫn đội quân này thoát ra thì có lẽ phải tập hợp toàn bộ Thần của Việt Nam mới có thể đủ sức ngăn cản.
Trong những âm binh Dương gọi dậy có một con rồng khổng lồ, đây là thần rồng nguyên thủy