Khi các thành viên và khách mời của tổ chức Hắc Đạo đang cười nói vui vẻ dưới bầu trời đêm ngập tràn pháo hoa lấp lánh, thì ở cách đó không xa, có một thiếu nữ tuyệt đẹp đang lặng lẽ dõi theo.
Trong mắt thiếu nữ là những cảm xúc hỗn loạn với cô đơn, ghen tị, khao khát, cũng có cả kiên quyết pha chút chần chừ.
Có một tiếng thở dài thật nhẹ vang bên tai nàng, tiếng thở dài của một tinh linh nhỏ bé đang tỏa ra ánh sáng màu lưu ly trên vai thiếu nữ.
Tinh linh nhỏ bé tên là Lưu Ly nói: "Ngân Hà, ngươi bảo dẫn ta đi giết tên khốn đó, kết quả là ngươi đến chỉ để lẳng lặng ngắm nhìn hắn hay sao?"
Ngân Hà thoáng giật mình, hừ một tiếng rồi nói: "Ai bảo, ngươi không thấy xung quanh hắn có những ai à? Dù ngươi có khả năng giúp ta hòa vào thiên nhiên, nhưng thuật này có thể tránh được khả năng cảm nhận của Thần sao?"
Lưu Ly phì cười.
Ngân Hà hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Lưu Ly đáp: "Lý lẽ thì không sai, nhưng thật ra trong lòng ngươi đã không còn quyết tâm giết hắn."
Lưu Ly lại thở dài rồi nói tiếp: "Đúng như thánh mẫu nói, thứ khiến thế giới này sụp đổ là vì tình yêu, kẻ mạnh nhất cũng vì tình yêu mà phải đấu tranh với chính bản thân mình.
Còn ngươi, một cô gái tài giỏi và kiên cường, chưa từng chịu thua trước bất cứ nghịch cảnh nào, nhưng cuối cùng lại thất bại dễ dàng trong tay của chính mình, chính xác hơn, ngươi thất bại vì cảm xúc của bản thân."
Vừa nói, Lưu Ly vừa quay mặt giấu đi ánh mắt buồn bã, thậm chí có phần bất lực, bất lực vì gần như nhìn thấy tương lai bi thảm mà Ngân Hà phải chịu, tương lai ấy đến từ những lời suy đoán của Cửu Thiên Thánh Mẫu Thiên Bất Như Ý.
Lưu Ly nhớ lại một câu nói của thánh mẫu lúc Ngân Hà được đưa về Cửu Thiên Cung sau khi phản tổ thành công: "Ngân Hà lại mạnh lên, có lẽ, con bé đã thực sự sánh ngang với những thiên tài của Thế Hệ Truyền Thuyết…"
Nói thế nhưng ánh mắt của thánh mẫu lại thoáng buồn và thở dài.
Lưu Ly khi ầy tò mò hỏi: "Ngân Hà mạnh lên là chuyện tốt, sao thánh mẫu lại buồn?"
Thiên Bất Như Ý đáp: "Nếu Ngân Hà càng lúc càng mạnh lên, lại có ta âm thầm bảo vệ cho đến khi nó vượt qua ta, vậy theo ngươi, trừ khi Tối Thượng trực tiếp ra tay, còn ai có thể giết chết con bé?"
Lưu Ly suy nghĩ rồi lắc đầu: "Ta không nghĩ được…"
Thánh mẫu đáp: "Con bé có thể giết chính mình."
Lưu Ly hỏi: "Vì sao? Ngân Hà đâu có bị điên?"
Thánh mẫu đáp: "Nó điên, chỉ là cơn điên ấy còn chưa nặng."
Lưu Ly liền lo lắng nói: "Vậy thánh mẫu chữa đi."
Thánh mẫu lắc đầu: "Ta không thể, con bé quá kiên cường nên ta không thể ngăn cản, trừ khi ta giết nó."
Lưu Ly hoang mang: "Vậy giờ sao? Hay đưa nó vô nhà thương điên, chờ khỏi bệnh rồi đón về?"
Thánh mẫu cười: "Ngươi không hiểu, cơn điên này không thể chữa được, bởi cơn điên này đến từ cảm xúc của Ngân Hà, cảm xúc này càng lớn mạnh, nó càng dễ bất chấp tất cả, thậm chí là bất chấp tính mạng.
Cơn điên này gọi là tình yêu."
Thánh mẫu lại nói: "Cái chết của Ngân Hà có thể giúp tên nhóc kia phát triển vượt bật, cho nên ta lo rằng, sẽ có một ngày, con bé kiên cường ấy sẽ chọn cách chết trong tay người nó yêu."
Lưu Ly hỏi: "Vậy sao thánh mẫu không tự tay giết hắn trước để trừ họa?"
Thánh mẫu cười rồi đáp: "Giết hắn? Không chỉ mình Phong Ba muốn làm vậy, nhưng ngay khi hắn chết, rất có thể năm chị em chúng ta cũng lập tức tiêu vong…"
Trở lại căn cứ Hắc Đạo, bữa tiệc vẫn đang diễn ra vô cùng vui vẻ, các bô lão như Long Thiên Đạo, Đạp Đức Cường, Vô Địch, Hồ Đại Nhật… say bí tỉ đang tranh nhau bàn chuyện thời sự.
Hắc Phù Đổng cùng Độc Hành và Trục Nhật lăng xăng chạy đi khui bia, thêm đá.
bọn Đặng Vô Tâm, Vu Sinh, Từ Trần… thì đang chia nhau truy tìm Thâu Thiên, nguyên nhân là vì Thâu Thiên làm cái chơi lắc bầu cua, thua lớn quá chung không nổi nên vờ đi tè rồi bỏ trốn.
Dương thì ngồi im thin thít, xung quanh là dàn tình nhân xinh đẹp của hắn đang ríu rít trò truyện, Dương không dám hó hé vì sợ nói với người này sẽ phật lòng người kia.
Trong bụi chuối có tiếng Thích Đông nghêu ngao hát: "Mộng kiêu sa nơi cung đình xa hoa, ai ru ta lạc chốn hồng trần… Ứ ứ Phẹt…"
Trong thời điểm đó, không chỉ Hắc Đạo, mà khắp các vùng miền trên đất nước, kể cả vùng trời, vùng lòng đất, cả những linh cảnh đông người cũng đều ngập trong không khí hân hoan.
Đột nhiên, âm thanh vui vẻ im bặt, hầu như tất cả sinh vật đều cảm nhận được một chấn động khủng khiếp đang từ lòng đất lan tỏa khắp đất nước.
Động đất?
Rất nhiều người suy đoán như vậy, nhưng tiếp theo, một âm thanh tựa như mãnh thú gầm thét vang khắp đất trời, âm thanh này mang theo uy nghiêm khủng khiếp đến mức gần như tất cả linh thú đều nằm rạp xuống đất, sinh vật hình người thì run rẩy không thể cử động.
Thân là cựu tộc trưởng Long tộc, Long Thiên Đạo lập tức nhận ra thứ âm thanh khủng khiếp kia là gì: "Long Ngâm!"
Long ngâm, tiếng ngâm của rồng, mang theo uy nghiêm tuyệt đối của chủng loài có thể chất mạnh nhất, tiếng ngâm này phát ra có thể khiến linh hồn các sinh vật nghe thấy lập tức bị chấn nhiếp, thậm chí là tê liệt hoàn toàn.
Nhưng để tạo ra một tiếng long ngâm vang vọng toàn lãnh thổ đất nước, cần một sức mạnh khủng khiếp bậc nào?
"Là Long Ẩn!" Long Ngạo quả quyết, tuy chưa từng nghe tiếng ngâm của Long Thần Long Ẩn, nhưng thân là kẻ thân cận với Long Ẩn, Long Ngạo có thể nghe ra âm thanh này tương đồng với chất giọng của Long Ẩn.
Cùng lúc đó, đại tư tế Long Phẫn lướt gió bay đến đỉnh Bạch Mã, lão đáp xuống với thân hình tàn tạ, dính đầy thương tích, nhiều vết thương vẫn còn đang chảy máu.
Đám người Long Thiên Đạo lập tức lo lắng hỏi: "Đại tư tế, xảy ra chuyện gì?"
Long Phẫn thở hổn hển đáp: "Là Long Hán, hắn cùng những tên phản bội dẫn theo người của Thiên Cơ tập kích Thiên Đạo Thành, định bắt đi rất nhiều trẻ em của Long tộc và một số