Khuôn mặt Song Tử đơ cứng, cô cảm tưởng như cả người tê liệt. Từng giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống từ khóe mắt cô một cách mất kiểm soát. Bỏ mặc Thiên Yết đang đơ người và Vân Lam đang hống hách khinh bỉ nhìn cô, cô quay người chạy thật nhanh.
Thiên Yết cũng vội đuổi theo cô, Vân Lam sau một lúc chần chừ định đi theo thì quyết định lệnh quản gia lấy xe đuổi theo.
Song Tử chạy về phía đường lớn, nơi đang có hai chiếc siêu xe đậu sát lề đường.
...
Nhân Mã và Thiên Bình nhìn vào hai con người đứng trước mặt. Không khí im lặng đến ngạt thở.
"Thì sao? Liên quan đến hai người?"-Thiên Bình rút hết can đảm đáp lại
"Nào... đừng quá căng thẳng như thế chứ?"- người con trai nhìn nhỏ ngạo mạn đáp
"MẸ!"
Một tiếng hét như muốn xé ngang bầu không khí xung quanh, Song Tử lao đến chỗ người hầu đằng sau lưng Lục Thiên Minh và ôm chầm lấy bà.
Người hầu nọ vội vã đẩy Song Tử ra, Song Tử giật bắn mình khi quay người lại lại thấy Thiên Bình và Nhân Mã đứng đó.
"Song...Tử..."-Thiên Bình yếu ớt nhìn Song Tử- "Chị tưởng em nói em... mồ côi?"
Song Tử điếng người nhìn người mà cô vẫn luôn miệng gọi chị. Cô thật sự muốn nói gì đó để thanh minh, nhưng cổ họng lại khô khốc không phát ra được tiếng nào.
"Ồ Song Tử~ chúng tôi đến đón cô này~"-Lục Ngọc Trâm liếc nhẹ cô rồi chuyển tầm ngắm sang Nhân Mã
"Cái..."
" Ủa chị Bình? Gia đình Song đã làm việc cho chúng ta được mấy đời rồi, sao chị còn không biết?"
Thiên Bình gần như lặng người, chuyện này đúng là cô hoàn toàn không biết. Nếu Song Tử thực sự là giúp việc của chú Lục, vậy thì...
"Các người gài Song Tử vào để lấy thông tin? Để làm gì cơ chứ?"
Cả hai không đáp lại nhỏ, chỉ khẽ nhún vai rồi đánh mắt qua Song Tử-lúc này đang trợn tròn mắt lên nhìn nhỏ.
"Ha, quả nhiên...vẫn là vụ thừa kế nhỉ?"-Thiên Bình ngẩng mặt lên trời, cố để không cho nước mắt rơi xuống.
Trưởng gia nhà Mạn cũng chính là ông nội nhỏ, có tất cả 6 người con. Con cả là cha nhỏ, con hai là chú Lục, còn những người khác thì nhỏ không biết . Nhưng vào đêm sinh nhật của nhỏ, vào thời khắc đáng ra nhỏ phải được tận hưởng buổi tiệc sinh nhật một cách thật vui vẻ, ông của nhỏ lại đột nhiên đổ bệnh. Vào lúc đó, nhỏ vẫn nhớ như in cảnh cả gia đình mình náo loạn chạy chữa cho ông, và trong lúc ông thập tử nhất sinh, ông của nhỏ-Mạn lão gia đã quyết định sẽ nói ra một bí mật mà ông luôn giấu kín.
Đó là chú của nhỏ, không phải là chú ruột, tức người chú mà nhỏ vẫn nhất mực yêu thương không phải là con của ông, mà là một đứa trẻ được ông nhận nuôi. Tin tức này đã làm cho mọi ánh nhìn hướng về chú của nhỏ thay đổi hoàn toàn. Và còn trớ trêu hơn, khi ông của cô lại qua khỏi cơn bạo bệnh. Từ đó chú Lục cùng hai người con đã không thể chịu nổi được áp lực từ gia tộc nên đã tìm mọi cách để lấy được quyền thừa kế, thứ mà thực ra đã được định sẵn sẽ dành cho nhỏ. Chỉ cần khiến nhỏ mở miệng nói dành quyền thừa kế cho chú, chú sẽ trở thành trưởng họ.
Tất nhiên, nhỏ biết nhỏ hoàn toàn có thể mở miệng nói nhường quyền thừa kế, bởi nhỏ cũng chẳng có hứng thú với điều này cho lắm. Nhưng vì chú Lục đã có mối hận đậm sâu với nhà Mạn, nhỏ không yên tâm khi chuyển nhượng quyền kế thừa tài sản dòng họ. Nếu nhỏ chuyển nhượng nó cho chú, dám chắc rằng cái gia tộc này sẽ bị chú xáo trộn đến tát tươm.
Thiên Bình cũng không dám chuyển quyền thừa kế cho một người khác, vì nhỏ biết họ ghét chú, khi đứng lên cầm quyền thì chắc chắn sẽ chèn ép chú và quên đi công việc của một trưởng họ, vì vậy, dù là có cảm thấy phiền phức thì nhỏ cũng chấp nhận thừa kế gia tộc trong tương lai.
Giờ cô hiểu lí do vì sao ông lại chọn nhỏ rồi...một đứa vừa nhu nhược vừa yếu đuối như mình...
Và giờ đây, Song Tử-người mà nhỏ yêu thương nhất cũng là người cô tin tưởng nhất, lại chính là gián điệp cung cấp thông tin cho chú. Và cũng không loại trừ khả năng em ấy đã nói về mối quan hệ của nhỏ và Nhân Mã. Nếu đó là chú, thì khả năng những người thân của nhỏ bị vạ lây để bắt ép nhỏ là hoàn toàn có thể xảy ra.
Ngay lúc này đây, nhỏ cảm thấy thật sự tuyệt vọng. Nước mắt cứ thế không tự chủ mà tuôn ra, nhỏ chĩa đôi mắt đẫm nước vào hai anh em họ Lục, cầu xin với vẻ bất lực đến thảm hại:
"Làm gì thì làm...nhưng xin hai người...đừng động đến Âu Nhân Mã..."
Nhỏ chạy đi, chạy đi thật nhanh về một hướng vô định. Những người vệ sĩ thấy vậy liền chạy theo cô. Riêng Lục Thiên Minh và Lục Ngọc Trâm, cả hai chỉ tặc lưỡi nhạt nhẽo rồi đi vào xe, không quên lôi theo Song Tử.
Nhân Mã chứng kiến sự việc từ đầu đến đuôi, anh muốn đuổi theo nhỏ lắm, nhưng lấy tư cách gì mà an ủi nhỏ đây?
Anh thở một cái đánh thượt, ngẩng đầu ngắm trời đất.
Tuyết bắt đầu rơi rồi...
...
"Này Bạch Dương, chúng ta sẽ đi đâu?"-Bảo Bình liếc mắt sang bên cạnh, hỏi
"Thế cậu thích đi đâu?"-Bạch Dương hỏi lại-"Đừng nói là đến mấy nơi như thư viện là được"
Bảo Bình cười nhạt. Nó mà không nhắc là cậu cũng định bảo nó vào thư viện thật đấy.
"Hay bây giờ tặng quà trước đi?"-Nó cười, kéo cậu ra cái ghế đá gần đó
Vậy là sau khi đi lòng vòng quanh lễ hội ánh sáng, cả hai quyết định tìm chỗ nào đó nghỉ chân cũng như để trao đổi quà Giáng sinh.
Bạch Dương mò trong túi áo lấy ra một gói quà nhỏ, dúi vào tay Bảo Bình. Cậu chàng tò mò mở túi quà ra.
"Quào, cậu tự đan luôn"-Bảo Bình lôi ra một chiếc móc khóa hình con chó shiba được đan bằng len rất tỉ mỉ. Chiếc móc khóa nhỏ bằng hai ngón tay, nhưng từng đường nét trên mặt móc khóa lại trông rất công phu, chi tiết.
Mặt móc khóa làm bằng len nên rất mềm, cậu mỉm cười lấy hay ngón tay bóp bóp.
"Đừng bóp mạnh, hỏng bây giờ"-Bạch Dương đánh nhẹ vào tay cậu, lần đầu tiên nó thấy cậu cười tươi như vậy
"Xin lỗi, mà cảm ơn nha. Quà của tôi đây"-Bảo Bình cười hối lỗi, rồi đưa cho nó một gói quà
Nó bĩu môi nhìn túi quà, nhàm chán y như người gói nó vậy. Nó cẩn thận bóc băng dính ra, vài lấy ra từ bên trong...một quyển sách.
"Cậu đùa tớ à?"-Nó trợn mắt nhìn cậu như nhìn một kẻ tội đồ-"Cậu không còn ý tưởng nào khác ngoài dùng sách làm quà tặng sao?"
Cậu biết thừa nhỏ sẽ phản ứng như vậy,