Song Ngư cầm máy ảnh, đi tha thẩn quanh trường. Quãng thời gian vừa rồi thật ngạt thở. Thật nhiều biến cố đã xảy ra trong năm học, nhưng đồng thời, từ giờ phút này, tất cả các học sinh trong trường sẽ được giải thoát khỏi chế độ học tập và đào tạo như cầm tù ở nơi đây. Khẽ đưa máy ảnh lên, cô chụp lại bầu trời đã ngả màu hoàng hôn, thầm cảm thán trong lòng:
"Chắc mình đã trở thành một trong những người hiếm hoi được trực tiếp chứng kiến khoảnh khắc lịch sử khi Ma Kết lật đổ hiệu trưởng mà hội đồng một cách ngoạn mục nhỉ."
Như có cảm giác bao nhiêu xiềng xích thắt chặt mình bấy lâu nay được gỡ bỏ, Song Ngư kẽ hát thành tiếng, những bước đi của cô nhẹ như lông hồng vậy. Lia ống kính đến khắp nơi trong trường, cô nhẩm trong đầu: đây là tầng thượng, chỗ mình hay trốn lên ăn trưa, đây là đài phun nước nè, mình cũng hay ngồi ở đây vào mùa hè, rồi đây là vườn hoa, mình đến chụp ảnh ở đấy rất nhiều...
Đưa máy đến đâu, bao nhiêu kỉ niệm như ùa về đến đấy. Tất cả đều là kỉ niệm với cậu ta. Chết dở, vậy ra bản thân cô vẫn không thể buông bỏ được mối tình ấy. Cô luôn bên cạnh cậu, luôn ủng hộ cậu và đồng hành cùng cậu, nhìn quanh trường, ở đâu cũng thấy hình bóng cậu và cô. Đau thật đấy. Rồi ống kính của cô dừng lại. Một bóng lưng cao lớn và thân thuộc, đang tĩnh lặng dưới trời hoàng hôn.
"Kim Ngưu?"
Cứ như thể cậu ta đã đứng đấy từ rất lâu.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lâu rồi cậu và tớ mới ngồi nói chuyện với nhau như này nhỉ?"
Kim Ngưu và Song Ngư ngồi cùng nhau dưới đài phun nước. Cô cũng chẳng biết phải nói gì nữa.
"Cậu có nhớ cậu từng nói gì với tớ vào đêm giáng sinh không?"
"Không, tôi quên rồi."
Song Ngư trả lời nhanh. Tự nhiên nhắc lại chuyện này làm gì cơ chứ.
"Vậy tớ hỏi cậu một câu nhé. Nếu bây giờ tôi nói tớ thích Song Ngư, cậu có ghét tớ không?"
1
...
"Chà, đã thật. Các anh chị giỏi thật đấy. Đặc biệt là chị Xử Nữ và anh Ma Kết. Siêu ngầu luôn."
Bạch Dương vừa đi vừa thao thao nói với Bảo Bình về buổi họp hôm nay. Như là đang xem phim luôn. Có khi còn hơn cả phim nữa.
"Ừ"
Bảo Bình cười nhẹ, nhìn cô gái bên cạnh thao thao bất tuyệt về những gì vừa diễn ra.
"Rồi chúng ta cũng có góp công mà, thu thập chữ kí của học sinh cũng đâu phải dễ."
"Ừm, giỏi lắm."
Bảo Bình bất giác đưa tay lên xoa đầu Bạch Dương. Và Bạch Dương giật mình, lùi ra xa.
"Cậu... cái tên này..."
Bảo Bình cũng giật mình. Có một cảm giác gì đó... khác lạ. Bạch Dương đang đứng trước mặt cậu, lấy hai tay che đi khuôn mặt nóng bừng của mình. Và khi thấy trên cổ tay cô là cái vòng cậu tặng hôm giáng sinh, tên điên nào đó vốn chỉ biết học lần đầu tiên lại cảm thấy vui vẻ vì một cái gì khác ngoài học và kẹo mút.
"Cậu cười cái gì. Im ngay cho tôi."
Bạch Dương đã nhìn thấy