Thiên Yết đứng ở vườn hoa của trường. Vẻ ngoài cục cằn của cậu thật sự chẳng ăn nhập gì với khung cảnh ở nơi đây. Cậu vốn chẳng tha thiết gì với nơi này, dù nó được học sinh của cả thành phố cho là "thiên đường giữa lòng trường XYZ". Ừ thì nơi đây chứ tạm cho là lãng mạn đi, rồi cũng nhiều loại hoa đi, nhưng với Thiên Yết, sự lòe loẹt và phô trương quá mức này chỉ khiến cậu nhức đầu.
Giữa những luống cảm tú cầu tinh khôi, một người con gái với mái tóc dài đang bẽn lẽn mân mê mái tóc mượt mà của cô- một dáng vẻ có thể khiến bất cứ người con trai nào gục ngã. Dù có đang mặc đồng phục trường, cô vẫn trông như thiên sứ bước ra từ tranh vẽ, nhưng Thiên Yết lại không vì vẻ mê hoặc trước mắt mà thay đổi sắc thái trên khuôn mặt vốn lạnh tanh của cậu.
- Nguyệt Vân Lam...
Cô gái quay lại, mỉm cười với cậu.
- Cô gửi lá thư này là có ý gì?
- Vì phải viết như vậy thì cậu mới đến đây.
Thiên Yết nhướn mày nhìn cô gái trước mắt.
- Tôi yêu cậu, Thiên Yết. Có thể cho tôi một cơ hội không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sau tất cả những gì cô đã làm, cô nghĩ cô có cơ hội không? Đừng tưởng tôi không biết việc của hội học sinh một phần cũng dính dáng đến cô.
Nguyệt Vân Lam biết, thừa biết mà. Sao cô lại nói những lời thừa thãi như vậy nhỉ?
- Bỏ qua điều đó, cậu cho tôi một lí do chính đáng đi? Vụ của hội học sinh, tôi có thể chứng minh mình trong sạch.
"Dừng lại đi Lam à... Sao mày cứ cố chấp vậy?"
- Đơn giản như vậy mà cô cũng phải hỏi tôi ư? Bởi vì rõ ràng cô không thể làm tôi rung động rồi. Và bỏ cái suy nghĩ "cô yêu Thiên Yết" đó đi, cái từ yêu đấy nặng nề chết đi được. Cô hiểu bao nhiêu về tôi, tôi đã làm gì cho cô mà cô có gan nói yêu tôi?
Thiên Yết bỏ thẳng về, không buồn quay lại liếc lấy người con gái kia một cái. Cậu ta vốn là vậy, chẳng thương hoa tiếc ngọc, cũng chẳng nể nang bất kì ai, kể cả là con gái hay bất kì giới tính nào. Giữa vườn hoa tráng lệ, một cô gái đứng chết lặng và những giọt lệ trên hàng mi cô cứ lặng lẽ chảy dài.
Ở "thiên đường của trường XYZ", có thiên sứ đang khóc, cố bóp chặt thứ tình cảm ngu ngốc kia lại, dù nó vốn đã bị nghiền nát từ lâu bởi chính người con trai cô đem lòng yêu.
...
Thiên Bình và Nhân Mã tay trong tay dạo bước giữa vườn hoa. Nam thanh nữ tú giữa một nơi như vậy, thực sự là một khung cảnh đẹp hơn cả phim. Thiên Bình đang tận hưởng bầu không khí lãng mạn ở nơi đây thì bỗng thấy một bóng lưng quen thuộc.
- Nhân Mã à, anh có thể đứng ở đây và chờ em một chút được không?
...
Vân Lam đã khóc hơn một tiếng đồng hồ. Ngày hôm nay, cô quyết định mặc kệ tất cả, cô muốn khóc một trận thật đã, rũ bỏ mọi gánh nặng từ cha cô, từ mối tình của cô và từ chính bản thân cô. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
- Chào. Khung cảnh này... quen thuộc nhỉ?
Ngước lên trên, cô thấy Thiên Bình. Mối liên hệ duy nhất giữa cô và Thiên Bình, có lẽ là lần cô đưa bằng chứng giả buộc tội hội học sinh cho cô. Cũng chẳng rõ vì sao lúc đó Vân Lam lại hành động như vậy, chỉ cần nhìn hình ảnh Thiên Bình khóc giữa trời tuyết, không hiểu một lực hút vô hình nào đó