Khúc dạo đầu
Bây giờ cũng là giữa hè.
Vào một buổi chiều bình thường đầy nắng, qua khe cửa sáng sủa, Bạch Lãng đã được thấy một màn trình diễn sôi động chưa từng có.
Trong trí nhớ của cậu, tấm kính cửa sổ sát đất trong suốt từ trần đến sàn sạch sẽ và sáng sủa lấp ló những chiếc lá được ánh nắng mặt trời nhuộm thành màu xanh bạc hà, những tia nắng mặt trời kéo dài đến tận hàng lang, trông như một vườn hoa trong khu rừng của Phù Thủy Xứ OZ.
Bên kia cánh cửa phòng đàn đóng kín, ánh nắng nóng chảy ùa vào cùng với những nốt nhạc nhảy múa, giống như những bóng đèn mà cửa kính không thể cản được, chiếu thẳng tới trước mắt Bạch Lãng.
Âm thanh của đàn tiếp tục phát ra từ dưới dây đàn, chủ đề tám ô nhịp chuyển thành hàng nghìn giai điệu và mỗi chuỗi biến tấu đều toát lên một bầu không khí đầy màu sắc.
Các hợp âm đa âm được phân tách một cách tự nhiên và sạch sẽ, các nốt cao vang lên lảnh lót như tiếng chim bay, còn âm trầm thấp đủ để bao trùm vạn vật.
Bach, 《 Chaconne 》[1].
Bạch Lãng ôm đàn cello, ngơ ngác đứng ở ngoài phòng tập piano.
Cậu chưa bao giờ nghe được âm thanh như vậy.
Người đó hóa ra có thể sử dụng giai điệu mỏng manh của đàn violin để chơi một giai điệu tuyệt vời có thể so sánh với giai điệu của cả một dàn nhạc giao hưởng.
Âm nhạc dường như được người đó truyền sức sống, chỉ mười phút ngắn ngủi, cậu đã nghe được tiếng khóc nỉ non, sự thất vọng, niềm vui, sự già nua và nỗi buồn.
Chủ đề đầu tiên ở cung D thứ [2] trang trọng và dứt khoát, giống như tiếng chuông chiều mờ ảo trong ánh chạng vạng. Sau khi vượt qua biến tấu thứ 16 [3], khung cảnh đột nhiên thay đổi, D trưởng[4] lao về phía chúng tôi như một làn sóng hùng vĩ, nhiệt huyết và niềm vui dần dần chồng chất, các vị thần giáng thế, lóe lên những ánh sáng khó nhìn thẳng. Biến tấu thứ 24 kết thúc, ánh hào quang rơi vào trong núi, cảnh vật biến mất, bi thương lần nữa ôm lấy D thứ, rơi vào tử vong vô biên.
Một đôi tay, một cây cung và bốn sợi dây.
Bạch Lãng căn bản không dám thở.
Hình bóng ngược sáng được kéo ra từ một cái bóng màu xanh