Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hoa nhung tuyết
Carl nói đúng, ngoại trừ việc leo dốc lên núi lúc đầu, phần còn lại của chặng đường này không hề vất vả, chỉ trong hai giờ, họ băng qua một khu rừng yên tĩnh và đi qua một cây cầu treo bắc qua hẻm núi. Sắc xanh lục trong tầm mắt luôn thay đổi và bầu trời trong xanh vẫn trông như thế.
Khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, đài quan sát trên sườn núi cuối cùng cũng hiện ra trước mặt.
Trên đường đi không gặp ai, nhưng có rất nhiều người leo núi tụ tập gần đài quan sát, lúc này Bạch Lãng mới phát hiện cạnh đài quan sát có một ngôi nhà nhỏ xinh xắn, hẳn là điểm tiếp tế. Đài quan sát là điểm đến của cậu và Kỳ Tư Niên ngày hôm nay, nhưng nó chỉ là điểm dừng chân đầu tiên của nhiều người. Hầu hết họ đều mang theo thiết bị leo núi chuyên nghiệp và mang theo những chiếc túi lều khổng lồ.
Nhung ở đó cũng có ngoại lệ.
Một số người đàn ông đội mũ rơm và ăn mặc như cao bồi Mỹ đang tụ tập ở rìa vách đá. Tất cả họ đều cầm những nhạc cụ khác nhau trên tay và cùng nhau chơi một bản nhạc.
Bài hát thoạt nghe tựa như một bản nhạc pop nhẹ nhàng, giai điệu đẹp, hợp âm bình dân, dễ chịu, thể hiện rất tốt cảm xúc của con người, khi nghe kỹ sẽ có cảm giác hơi quen.
Bạch Lãng đứng xa xa, im lặng lắng nghe một lúc, "Quao?", kinh ngạc nhìn Kỳ Tư Niên: "Thật sự là một cây đàn guitar cổ điển."
Kỳ Tư Niên gật gật đầu: "Còn có mộc cầm nữa."
Đây không phải loại nhạc cụ phổ biến, nhưng chúng cũng không làm khó được hai nghệ sĩ diễn tấu có kiến thức rộng rãi. Âm thanh trong trẻo và hài hòa của tiếng ghi-ta cổ điển chảy giữa trời và cỏ xanh, như dòng suối vui tươi trong cánh rừng hoang sau lưng.
Sự khác biệt giữa các hình thức âm nhạc đại chúng và các hình thức âm nhạc cổ điển nằm ở chỗ các hợp âm có đều đặn và chặt chẽ hay không, giai điệu vào tai tuy đơn giản nhưng đầy khéo léo, cảm xúc không bị kiềm chế và cách chơi của người chơi guitar cổ điển rất giàu cảm xúc, vừa nhảy vừa đàn, những người xung quanh cười nói vui vẻ, giai điệu chính có khi cao lên, có khi lại trầm xuống, thỉnh thoảng lại tinh nghịch xoay vài lần, toàn bộ giai điệu có thể nghe ra nhiều lỗi, nhưng lại cảm động không ngờ.
Bạch Lãng nhìn chằm chằm hồi lầu, nhận ra tay guitar cổ điển trong đó. Anh ta là ca sĩ thường trú trong quán bar của Carl, nói chính xác thì bọn họ mới vừa gặp nhau ngày hôm qua. Khi làm việc, âm nhạc của hắn rất quy củ chứ không nồng nàn và cảm hứng như bây giờ.
Bạch Lãng thấy bản nhạc được biên soạn này cầu kì nhưng không nguyên bản, rất thú vị, liền nói với Kỳ Tư Niên: "Giai điệu chính nghe có hơi quen."
Kỳ Tư Niên đặt ba lô xuống, cũng lắng nghe một lúc rồi trả lời: "Có lẽ nó được chuyển thể từ một đoạn trích trong vở kịch của Ibsen. Nhạc cụ chưa hoàn chỉnh, giai điệu còn hạn chế, thiếu một phần chủ đề, nó không đầy đủ."
Trên thực tế, còn thiếu nhiều hơn một phần, đó là một cách nói rất uyển chuyển, và hai nhạc công biết rất rõ điều đó. Bất kể xét về âm điệu hay trình độ biểu diễn, sự chuyển thể trước mắt họ có thể nói là tùy tiện và không đủ phù hợp với cung điện của chủ nghĩa cổ điển cứng nhắc và nghiêm túc.
Nhưng khi Bạch Lãng ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Tư Niên, đôi mắt cậu phản chiếu ánh nắng buổi trưa, đặc biệt sáng ngời.
Cậu nói: "Nhưng nó thực sự rất cảm động, em rất thích nó. Thủ trưởng, anh thấy sao ạ?"
Kỳ Tư Niên cười một tiếng, giọng nói trầm thấp cũng trở nên dịu dàng hơn: "Đương nhiên tôi cũng rất thích nó."
Bạch Lãng nghe được câu trả lời vừa lòng, gật đầu, cảm khái: "Có lẽ cái này được gọi là, hạnh phúc là người điều chỉnh tốt nhất."
Ánh mắt Kỳ Tư Niên dời khỏi khung cảnh đằng trước, anh hỏi: "Đó là gì? Phương châm của chủ nghĩa lãng mạn sao?"
Bạch Lãng nhận ra ánh mắt anh, cậu ghé sát vào, thành thật trả lời: "Không ạ, đây là câu cầu nguyện cuối kì phổ biến ở Juilliard."
Thời tiết ở hồ nổi tiếng của Áo rất dễ thay đổi, thường xuyên có lúc nắng, tới ngày hôm sau lại mưa tầm tã.
Bạch Lãng không có chút cảm giác nào về điều này. Cậu đến chỗ này mấy ngày nay, hôm nào trời cũng nắng, nhìn xung quanh, không khí trong trẻo đến mức không có một tia hơi nước, dãy núi bao la và hồ nước rộng lớn đều ở trước mặt cậu.
Đứng ở phía trước đài quan sát và nhìn lên bầu trời, tất cả những gì bạn có thể thấy là một màu xanh choáng ngợp. Núi, sông và đồng bằng ở đây chuyển sang một màu xanh vô cùng hài hòa và hồ Hallstatt ở giữa tựa như đá quý.
Mùa hè trên dãy Alps dường như không liên quan gì đến cái nóng, mặt hồ ấm áp vẫn tràn ngập những bông hoa rực rỡ. Nhìn từ trên cao, những ngôi nhà nhỏ đầy màu sắc đã trở thành một phần của những bông hoa, nằm rải rác thành từng cụm lớn giữa hồ và núi.
Các tiết mục của Cliff Happy Band đã chuyển từ Ibsen sang các ca khúc đồng quê Mỹ, Bạch Lãng bị nhiễm âm nhạc, hào hứng chạy đến, vỗ tay cổ vũ và xin chữ ký một cách đàng hoàng. Khi quay lại đài quan sát, cậu nhìn thấy Kỳ Tư Niên lấy từ trong túi ra một tấm vải dã ngoại ca rô màu be trải trên bãi cỏ, sau đó lấy thức ăn đã chuẩn bị sẵn ra đặt lên trên.
Bạch Lãng nhìn hộp cơm được xếp trên tấm vải dã ngoại, hỏi: "Anh làm ạ? Anh làm khi nào vậy? Thủ trưởng, sao anh biết hết mọi chuyện vậy? Anh giống như mèo ú Doraemon vậy!"
"Chỉ là mấy cái sandwich đơn giản mà thôi, không tốn nhiều thời gian đâu." Kỳ Tư Niên nói, "Mèo ú Doraemon là con gì vậy? Người khổng lồ xanh phiên bản Trung Quốc sao?"
Câu nói "Người khổng lồ xanh" này khiến Bạch Lãng buồn cười không nhịn được, đang định nói gì đó thì nghe thấy điện thoại di động của Kỳ Tư Niên đang đổ chuông trên bãi cỏ. Phản ứng đầu tiên của cậu là ở đây có tín hiệu, cậu vô thức nhìn vào màn hình và phát hiện ra đó là một dãy số chưa được lưu lại.
Kỳ Tư Niên ở bên kia, hai tay đều cầm đồ, anh