Chương có nội dung bằng hình ảnh
Thành phố trên mặt nước
Sau đó, Bạch Lãng đến một cửa hàng gần quảng trường San Mraco chọn hai chiếc mặt nạ rồi đeo mặt mình. Cậu tự đeo rất vui vẻ, không chỉ vậy còn mong Kỳ Tư Niên cũng phải đeo một cái giống cậu, không được gỡ xuống.
Người dân Venice từng có truyền thống đeo mặt nạ và mặt áo choàng khi ra ngoài, bây giờ truyền thống này đã trở thành một biểu tượng của Venice. Khi lễ hội âm nhạc đến gần, có rất nhiều khách du lịch đeo những chiếc mặt nạ rất khoa trương, mặc trang phục cổ điển lộng lẫy. Bạch Lãng và Kỳ Tư Niên ăn mặc rất phù hợp với dịp này.
Kỳ Tư Niên bất đắc dĩ sờ chiếc mặt nạ trên mặt: "Không phải vừa nãy em nói rằng mình không mua sao?"
Bạch Lãng nói thẳng: "Em đổi ý rồi. Anh mang mặt nạ đẹp trai như vậy, em thật sự chờ không kịp muốn xem. Hơn nữa Herbert có nói, bữa tiệc sau lễ hội âm nhạc Venice là chủ đề đeo mặt nạ nha."
Vẻ mặt Kỳ Tư Niên kỳ lạ nhìn Bạch Lãng: "Ai? Herbert...... người điều hành lễ hội âm nhạc Venice sao? Vì sao cậu ta không cho tôi biết chuyện này?"
"Anh bị thương, em nói anh ta chuyện gì không quan trọng thì cứ nói cho em." Bạch Lãng tạm dừng một chút, hỏi, "Có được không ạ?"
Kỳ Tư Niên đeo một chiếc mặt nạ che nửa trên khuôn mặt, đôi môi và chiếc cằm tinh xảo lộ ra bên ngoài đẹp đẽ vô cùng, trông anh giống như mọt quý tộc thời Trung cổ, anh gật đầu, nói: "Đương nhiên là được. Nói với em hay nói với tôi đều được."
Herbert đã liên lạc với Kỳ Tư Niên từ sáng, nhưng Kỳ Tư Niên đã từ chối lòng tốt của bên kia khi muốn đến chào đón anh.
Anh và Bạch Lãng giống như hai du khách bình thường, cùng đám đông lang thang trên con đường vàng.
Quảng trường San Marco đông nghẹt người, với những con mòng biển bay vút trên đầu và những con chim bồ câu mập mạp chạy quanh trên mặt đất. Leo lên tháp chuông gạch đỏ vào đúng thời điểm, đúng lúc để đón ánh hoàng hôn bao la và ngoạn mục trên kênh Grand Canal, ánh hào quang lấp đầy toàn bộ Venice trên mặt nước, làm tan chảy từng hòn đảo biệt lập thành một ngôi sao lộng lẫy, tỏa sáng trong làn nước với vô vàn sắc thái khác nhau.
"Đó là nhà hát Phượng Hoàng đúng không ạ[凤凰剧院]?" Bạch Lãng đang ở trên tầng cao nhất của tháp đồng hồ, hai tay dựa vào tường, toàn bộ khuôn mặt được ánh hoàng hôn chiếu sáng màu cam.
Nơi cậu đang chỉ là một tòa nhà màu trắng kín đáo trên bờ biển cách đó không xa. Nhà hát opera này đã bị hỏa hoạn phá hủy ba lần trong hơn 200 năm và sau đó được xây dựng lại từ đống tro tàn. Trong lòng những người biểu diễn âm nhạc cổ điển, đây là một trong những thánh địa được các nghệ sĩ diễn tấu khao khát nhất, đồng thời cũng là nơi Bạch Lãng và Kỳ Tư Niên sẽ biểu diễn trên sân khấu trong vài ngày tới.
Kỳ Tư Niên gật đầu, nhìn cậu cười nói: "Có phải là em có chút căng thẳng không?"
"Căng thẳng chứ, dù sao đó là nhà hát Phượng Hoàng mà!" Má lúm đồng tiền của Bạch Lãng như ẩn như hiện, hai mắt lấp lánh ánh sáng, "Nhưng khi em tưởng tượng lúc đó bên cạnh em có anh, thì em không còn căng thẳng nữa."
Kỳ Tư Niên nhìn Bạch Lãng, anh không tỏ vẻ gì, nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.
Bạch Lãng vươn tay chỉ về phía trước, nói: "Thật ra em muốn diễn trên nước hơn, giống như bây giờ, em muốn xuôi theo dòng sông hướng về phía mặt trời lăn, kéo một bài《 Con thuyền Venice 》tặng những người dân ven biển."
"Cây đàn của Noah sao?" Kỳ Tư Niên mỉm cười đồng ý, "Điều đó thật sự rất đáng mơ ước. Nhưng chúng ta phải làm sao đây, người điều hành sẽ không cho phép chúng ta bước lên đó biểu diễn đâu."
Ngoài những chiếc xe buýt nước chạy dọc kênh Venice Grand Canal, còn có một chiếc "thuyền" nổi tiếng hơn – Cây đàn violin của Noah. Đó là một chiếc thuyền hình "violin" được một nghệ nhân chế tạo cẩn thận, trông giống như một cây vĩ cầm được phóng to theo tỷ lệ bằng nhau, có phần dây cung và phần thân là sân khấu. Sau khi Lễ hội âm nhạc Venice bắt đầu, sẽ có những nhóm nhạc nhỏ biểu diễn trên đó, trôi theo các con kênh khắp vùng biển Venice.
Đáng tiếc, khung cảnh lãng mạn này đã định lỡ mất Bạch Lãng, do dòng nước và hình dạng của chiếc thuyền nên thân thuyền không thể giữ ổn định, điều này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến những người thực hiện trên đó. Ngày nay, các buổi biểu diễn trên đàn "Violin của Noah" chủ yếu là biểu diễn, những nghệ sĩ diễn tấu chuyên nghiệp như Bạch Lãng sẽ không được mời.
"Em chỉ nói vậy thôi." Bạch Lãng bĩu môi, "Thầy em từng nói trong đầu em toàn những ý nghĩ phi thực tế."
Kỳ Tư Niên mỉm cười, gương mặt anh tuấn dưới ánh hoàng hôn tỏa ra ánh sáng dịu dàng: "Không phải rất lãng mạn sao?"
Bạch Lãng nhìn thẳng đôi mắt Kỳ Tư Niên, ánh mắt sáng bừng. Cậu cố gắng không để nụ cười mình trông quá khoa trương, cười mấy tiếng rồi nói: "Ừm, anh nói đúng đó, cách diễn đạt rất chính xác. Thủ trưởng, tiếng Trung của anh đã thành thạo rồi, đều là công lao của em."
"Đều là công lao của em." Kỳ Tư Niên dựa vào lan can