Tình yêu cuồng nhiệt ( một)
Sau đó Kỳ Tư Niên gọi phục vụ quần áo mới đến, đều đã được giặt sách và hong khô. Bộ tuxedo được đưa đi giặt, cả hai mặc áo phông và quần âu bình thường rồi đi xuống tầng dưới.
Khi đang đi trong sảnh khách sạn, Bạch Lãng nhìn thấy một du khách khác đi thuyền gondola đang trôi dọc theo Grand Canal, tình cờ đỗ trước cửa khách sạn, người phục vụ ở bến tàu có một khuôn mặt quen thuộc, hình như hắn đã ở đó vào tối hôm qua.
Bạch Lãng nhớ rõ ràng, lúc cậu xuống thuyền, tay chân yếu ớt, suýt chút nữa bị vấp ngã, chính là người phục vụ đã đỡ cậu, chúc cậu "một buổi tối vui vẻ".
Bạch Lãng không muốn tỏ ra rụt rè, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, cậu cố ý giảm tốc độ, lùi lại một khoảng cách nhất định.
Kỳ Tư Niên quay đầu lại nhìn cậu, hỏi: "Sao thế?"
Bạch Lãng nhìn quanh, phát hiện đã có người đi tới, nhìn về hướng bọn họ.
Tối hôm qua hai người mặc bộ lễ phục tới khách sạn này, sáng nay khi xuống khách sạn đều đã thay quần áo, nếu để ý, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được chuyện gì đã xảy ra. Không có nhiều người đến lễ hội âm nhạc mà không biết Kỳ Tư Niên, chưa kể bên trong còn có rất nhiều giới truyền thông.
Nghĩ tới đây, da đầu Bạch Lãng tê dại, đành phải tăng tốc đuổi theo, làm bộ tùy ý kéo vạt áo xuống, lắc đầu nói: "Không có gì."
Kỳ Tư Niên hình như không nghĩ nhiều như vậy, anh tự nhiên vươn tay cánh tay ôm lấy bả vai Bạch Lãng, sau đó cúi đầu hôn khóe môi cậu, cùng cậu ra ngoài.
Có vẻ như anh không có ý định che giấu mối quan hệ của họ.
Bạch Lãng ngẩn người, cảm giác được cảm xúc ngọt ngào trong lòng lại lần nữa trào ra, lần này áp đảo đến mức cậu không thể kìm nén được. Cậu cũng đưa tay nắm lấy lòng bàn tay của Kỳ Tư Niên, cảm nhận được lòng bàn tay khô và ấm áp của anh, trên hổ khẩu có một vết chai sần sùi – giống như bàn tay của Bạch Lãng.
Khách quan mà nói, cả hai bàn tay đều không thể gọi là đẹp, nhưng khi vết chai ở đầu ngón tay cọ xát vào nhau, Bạch Lãng cảm thấy một loại kh0ái cảm tâm lý giống như hôn nhau.
Cậu nghĩ, con người rất dễ bị tình yêu là choáng váng đầu óc.
Khi bắt xe buýt nước trở lại đảo Lido, Bạch Lãng đã nói chuyện với Kỳ Tư Niên như một cuộc trò chuyện bình thường để hỏi rằng liệu tiết lộ mối quan hệ của họ có ảnh hưởng xấu nào không. Kỳ Tư Niên hơi khựng lại, lộ ra vẻ mặt vô cùng khó hiểu, hỏi cậu: "Vì sao lại có ảnh hưởng xấu?"
Bạch Lãng không biết nên trả lời như thế nào, nói: "Bởi vì...... Chúng ta đều là đàn ông, mà anh lại rất nổi tiếng."
Kỳ Tư Niên hơi giật mình, lại lần nữa khó hiểu nhìn cậu nói: "Đều là đàn ông thì không được yêu nhau sao?"
"......" Bạch Lãng lần đầu tiên cảm thấy tư duy người Thụy Sĩ như Kỳ Tư Niên thật sự rất khác với suy nghĩ của cậu.
Một lát sau, Kỳ Tư Niên mới cẩn thận suy nghĩ điều cậu muốn nói, vì thế nói: "Ý, Áo và Thụy Sĩ đều công nhận kết hôn đồng giới, những cặp đôi đồng tính không hiếm gặp. Tôi không cho rằng điều này sẽ có ảnh hưởng gì đến chúng ta. Trên thực tế, trong đoàn BPO và đoàn E có một vài cặp đồng tính."
Bạch Lãng kinh ngạc: "...... Dạ?"
Kỳ Tư Niên cười nói: "Bạch Lãng, chúng ta là nghệ sĩ diễn táu, trọng tâm của mọi người là âm nhạc chúng ta thể hiện. Em nói xem có đúng không?"
Bạch Lãng bật cười, cảm thấy lời nói của mình thật buồn cười, đồng ý gật đầu.
Kỳ Tư Niên cúi đầu cọ nhẹ vào tai Bạch Lãng, nhẹ giọng nói: "Huống chi, chúng ta ở bên nhau rất hạnh phúc, vì sao lại phải để tâm đ ến cái nhìn của người khác? Em biết không, đối với tôi, em và âm nhạc đều quan trọng."
Khi họ trở lại đảo Lido đã là giữa trưa.
Trời nắng nóng, nhiệt độ rất cao, Bạch Lãng xuống xe buýt nước, cùng Kỳ Tư Niên chậm rãi đi dọc theo con đường ven biển hướng về biệt thự của bọn họ, cậu cảm giác như bị mặt trời đốt cháy.
Nước biển dâng lên như một dải ren, đẩy tới từ mặt biển, bắn tung tóe lên vỉa hè gạch xanh, làm ướt đẫm cẳng chân của Bạch Lãng.
Con đường ven biển này là khu vực riêng của khách sạn nghỉ dưỡng, khách du lịch không thể vào nên đặc biệt yên tĩnh, nơi này không có người, Bạch Lãng và Kỳ Tư