Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tình yêu cuồng nhiệt (ba)
Hai mười mấy năm cuộc đời, Bạch Lãng không phải là chưa từng yêu đương. Ngược lại, cậu là một chàng trai xinh đẹp, trong người luôn chất chứa sự lãng mạn, luôn có khả năng thu hút sự chú ý của nhiều người
Nhưng chưa có một ai có thể cho cậu cảm giác như Kỳ Tư Niên.
Cảm giác yêu đương cuồng nhiệt ập đến như thủy triều dâng trào, cậu cảm giác như mình luôn choáng váng, muốn khóc muốn vui vẻ mọi lúc mọi nơi. Đôi khi chỉ cần nhìn vào mắt nhau với Kỳ Tư Niên cũng có thể mang lại cho cậu cảm giác sảng khoái về mặt tâm lý giống như đạt cực kh0ái.
Khi đến châu Âu, suy nghĩ ban đầu của cậu rất đơn giản, chỉ muốn được gần gũi hơn với thần tượng của mình, nếu thường xuyên gặp nhau trong cùng một đoàn nhạc, có lẽ cậu sẽ may mắn có được cơ hội hợp tác. Sau đó, cậu bắt đầu cảm thấy Kỳ Tư Niên đối với mình rất đặc biệt, sau đó cậu hy vọng Kỳ Tư Niên có thể có một chút tình yêu vượt xa tình bạn với cậu. Cuối cùng, Bạch Lãng muốn độc chiếm tất cả cảm xúc của đối phương, muốn Tề Tư Niên luôn cảm thấy dù gặp bao nhiêu người ưu tú, cậu cũng là người hợp với mình nhất.
Dù là linh hồn hay thể xác.
Có lẽ chính vì sự ích kỷ như vậy mà Bạch Lãng liên tục quấy rầy Tề Tư Niên, không bao giờ muốn rời xa anh dù chỉ một giây.
Sáng nay cậu dậy khỏi giường, đi xuống lầu thấy Kỳ Tư Niên đang làm bữa sáng cho mình, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ôm lấy anh từ phía sau.
Kỳ Tư Niên không nói gì, kéo cậu bám đằng sau mình như một cái đuôi nhỏ, quay người hôn l3n đỉnh đầu cậu nói: "Chào buổi sáng."
Bạch Lãng dụi dụi mắt, nói "Chào buổi sáng", sau đó nhón chân muốn hôn môi anh, nhưng Kỳ Tư Niên kéo cậu ra, nói: "Đi đánh răng rửa mặt trước đi."
Bạch Lãng lập tức tỉnh hơn nửa, không hề vui: "Thủ trưởng, anh ghét bỏ em sao?"
Kỳ Tư Niên bất đắc dĩ mỉm cười, anh nhìn cậu nói: "Tôi nhớ trước kia ở trước mặt rôi em rất khách sáo cơ mà. Khi đó vừa tới Châu Âu, em rất sợ người lạ."
Bạch Lãng nghe anh nói vậy thì sửng sốt, cậu nghĩ nghĩ, tự mình cũng thấy buồn cười: "Đúng vậy, khi đó anh là nam thần của em, khi ở trước mặt anh em thở cũng phải nhẹ đi, sợ làm phiền anh. Bây giờ thì khác rồi, cho dù em có lôi thôi thì anh cũng không được ghét bỏ em."
Bây giờ nghĩ tới, thời gian chỉ mới trôi qua một tháng, Bạch Lãng cũng cảm thấy có chút hoảng hốt, một lát sau thì đỏ mặt nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu không như vậy thì em có thể theo đuổi được anh sao?"
Kỳ Tư Niên dừng động tác trong tay, lắc đầu nói: "Em theo đuổi tôi?"
Sau đó anh không nói nữa, xoay người hôn một cái thực nhẹ bên khóe môi Bạch Lãng, nói: "Bây giờ có thể đi tắm được chưa bé yêu?"
Bạch Lãng chớp mắt, nắm lấy bàn tay Kỳ Tư Niên: "Anh tắm cho em"
Kỳ Tư Niên một tay vẫn đang cầm sữa, không biết anh có hiểu được lời ám chỉ hay không, chỉ liếc nhìn cậu một cái, sau đó nắm tay cậu cùng trở về phòng.
Ngoài việc tận hưởng cuộc sống nghỉ dưỡng thực sự vô tư trong biệt thự, khi có thời gian rảnh, Bạch Lãng và Kỳ Tư Niên sẽ cùng nhau đi chơi ở Venice rộng lớn, giống như mọi cặp đôi đến du lịch.
Có tổng cộng 118 hòn đảo ở Venice, được chia thành đảo bên trong và đảo bên ngoài, khách du lịch bình thường không thể đến thăm hết được. Lần đầu tiên nghe đến con số này, Bạch Lãng thực sự rất sợ hãi, sau này lại nóng lòng muốn thử đi thăm thú từng hòn đảo.
Kỳ Tư Niên để cho cậu vui vẻ. Họ lang thang trên chiếc thuyền gondola, nắm tay nhau đi ngắm Cầu Than Thở nhỏ màu trắng.
Bạch Lãng ngồi ở trên thuyền li3m kem, thở dài: "Sao ban ngày nhìn bình thường thế nhỉ?"
Kỳ Tư Niên nói: "Có hàng trăm cây cầu nhỏ ở Venice, đây chỉ là một trong số những cây cầu bình thường đó."
"Nhưng dù sao thì bây giờ nó không bình thường tí nào cả." Bạch Lãng nghe xong, tiến đến bên tai anh nói, "Bởi vì nó được nghệ sĩ diễn tấu đỉnh nhất thế kỷ lựa chọn nên em cảm thấy nó vô cùng lãng mạn."
Họ đi dọc theo con đường thủy gần Cầu Than Thở, nắm tay nhau và dạo qua các cửa hàng lưu niệm như bất kỳ cặp đôi bình thường nào.
Đối diện Grand Canal là dãy nhà nhỏ nhiều màu sắc gọn gàng, dễ thương, cửa sổ sáng rực phản chiếu ánh nắng rực rỡ, sản phẩm thủy tinh tinh xảo treo trên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn được phủ một lớp quầng sáng, nhìn từ xa trông có vẻ như như cầu vồng đã rơi xuống đường phố sôi động.
Bạch Lãng dừng lại, giả vờ chọn sản phẩm được làm từ thủy tinh trong cửa sổ trưng bày, nhưng thực ra cậu đang cẩn thận nhìn vào hình ảnh bàn tay họ nắm chặt trong phản chiếu trên kính.
Cậu không thể kiềm được sự vui vẻ, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Sau đó Bạch Lãng chọn một món đồ thủ công bằng thủy tinh, đó là một cây đàn violin cỡ lòng bàn tay, thân đàn trong suốt như pha lê, nhưng bốn dây có màu sắc khác nhau, khi nghiêng sẽ phát ra những chấm sáng.
—— Giống như ánh mặt trời phản chiếu trên dây đàn của Kỳ Tư Niên khi Bạch Lãng lần đầu nhìn thấy anh.
Khi họ ra khỏi cửa hàng, tình cờ gặp chiếc thuyền "Violin của Noah" đang đi ngược dòng, trên chiếc thuyền hình đàn violin khổng lồ, một số nhạc công đang chơi nhạc dance vui tươi.
Bạch Lãng lập tức bị âm nhạc của bọn họ hấp dẫn, ánh mắt dán chặt vào một nữ nghệ sĩ violin xinh đẹp ở giữa sân khấu, không nhịn được chớp mắt.
Dòng nước dù ổn định đến đâu vẫn sẽ tác động nhất định lên thân tàu, dễ làm hỏng dòng nhạc. Tuy nhiên, cô đã chọn một bản nhạc rất đặc biệt – "Pizzicato Polka" của Johann Strauss the Younger. Toàn bộ bản nhạc được chơi trực tiếp bằng những ngón tay.
Trong phút chốc, cây đàn violin dường như biến thành một cây đàn guitar, những nốt nhạc nhảy múa vui vẻ, thậm chí cả sự rung lắc không mạch lạc cũng giống như tiếng cười sôi nổi của một yêu tinh, nhảy múa bừa bãi trên mặt nước lấp lánh.
Cô ấy đang mỉm cười, làm bất cứ điều gì cô ấy muốn và vô cùng hạnh phúc. Giai điệu dường như lan truyền nhanh chóng từ đầu ngón tay của cô, tạo ra một ma thuật giống như virus, lây nhiễm sang mọi người, rồi tiếp tục chạy nhanh về hướng mặt trời.
Cho đến khi con thuyền của Noah trôi đi, Bạch Lãng vẫn ngơ ngác nhìn nó, trên mặt tràn đầy khao khát.
Kỳ Tư Niên nhéo tay cậu, nói: "Sofia Deneuve, em thích cô ấy à?"
Bạch Lãng quay đầu qua, cậu vẫn còn hưng phấn, cười nói: "Tên cô ấy là Sofia Deneuve sao ạ? Em chưa nghe tên cô ấy bao giờ. Cô ấy đẹp thật đấy, kỹ năng chơi đàn còn tốt không ngờ, em có thể nghe thấy trong âm nhạc của cô ấy sự nhiệt tình rực rỡ của Ý."
Kỳ Tư Niên cũng nhìn về phía Grand Canal phía xa, nói: "Ồ. Em nói rất đúng, cô ấy rất đẹp."
Bạch Lãng ngẩn người, chuyển qua nhìn Kỳ Tư Niên: "Anh cảm thấy cô ấy chơi sai gì sao?"
Kỳ Tư Niên trên mặt không có thay đổi nào, thậm chí còn mang theo ý cười dịu dàng: "Tôi không nói như thế. Nếu cô ấy chơi đàn không đủ hoàn mỹ, sao có thể khiến Maestro Bai của chúng ta—— thích