Chỉ nghe thấy một giọng trêu chọc thế này: “Sếp Hàn, chị nói thế là thế nào nhỉ?”
Hàn Trác Trác nhìn theo tiếng nói thì phát hiện một anh giai thắt bím kiểu Tây sau đầu, mắt một mí to, môi hơi dày, trông rất là high fashion.
Một anh trai hào hoa đeo kính đứng bên cạnh cậu thắt bím đẩy mắt kính của mình lên, giọng điệu dịu dàng dễ nghe bất ngờ: “Sếp Hàn, công ty vẫn luôn hoạt động như bình thường mà.”
Hàn Trác Trác che ngực: Má ơi, mới nhìn một cái thôi mà đã toàn là gu của con, nhìn thêm cái nữa không biết còn gì nữa đây?
Một anh “đầu nhím” đột nhiên thò ra từ sau lưng cô, đường nét rất Tây, góc cạnh rõ ràng, nói chuyện rất là ngạo nghễ khó thuần: “Mọi người làm đúng chức trách, dù sếp có ở đây không thì vẫn không trễ nải. Sếp Hàn, chị còn chẳng tin tưởng tụi em tí nào ư?”
Hàn Trác Trác nghe xong thì sửng sốt, lập tức cười xòa: “Tốt lắm, tốt lắm. Dạo này mọi người biểu hiện không tồi, oách ——”
Vừa nói cô vừa liếc nhìn Vương Tĩnh Nghiêu, phát hiện anh đang lườm cô.
Cô vội vàng nuốt sạch hai chữ “xà lách” lỗi thời đi. Nhưng vẫn chậm.
Đám cấp dưới rõ ràng đã phát hiện ra có gì đấy sai sai ——
“Sống bao mùa quýt giờ mới thấy luôn……”
“Vào công ty từng đó năm đến nay mới được nghe đấy nhỉ?”
“Sếp Hàn lại còn khen bọn mình!”
Cảm giác sắp lòi đuôi đập thẳng vào mặt.
Chờ đến lúc mọi người bê những việc công chất chồng nhiều ngày qua tới xin chỉ thị của cô, Hàn Trác Trác quả thực thấy trời đất tối sầm ——
Cô chả biết gì sất.
Hàn Trác Trác chột dạ, chỉ muốn vội vàng thoát thân: “Ờ thì, mọi người cứ làm việc đi đã, chị còn vài chuyện muốn nói với sếp Vương, lát nữa chị lại xử lý mấy công chuyện này sau.”
Mọi người không nhúc nhích, cảnh giác nhìn cô.
Bị nhiều trai đẹp lạ lẫm vây quanh nhìn mình chòng chọc như thế, Hàn Trác Trác luống cuống, áp lực bỗng đè nặng như núi. Cô xích lại gần Vương Tĩnh Nghiêu xin trợ giúp theo bản năng.
Cũng may anh giải vây thay cô, “Sếp Hàn không khỏe, chưa thể về làm việc bình thường ngay được. Mọi người có vấn đề gì thì phân chia nặng nhẹ nhanh chậm ra, rồi giải quyết từng bước một.”
Phỏm này lạ quá.
Mấy cậu choai choai đưa mắt liếc nhau, bấy giờ mới ai về chỗ người nấy, xếp hàng chờ.
Hàn Trác Trác vội vàng ton hót Vương Tĩnh Nghiêu: “Anh Nghiêu, vấn đề tiếp theo em xin cậy anh giải quyết hết!”
Aizz.
Xem ra cái chuyện bảo vệ gia nghiệp, đoạt lại chủ quyền này, vẫn phải bàn bạc kỹ hơn.
Vương Tĩnh Nghiêu cũng không đồng ý với cô ngay, chắc là còn giận dỗi đây, anh chỉ hỏi cô: “Văn phòng của em ở đâu?”
Hai căn phòng ở trong đây đều chia ô vuông, chẳng có gì khác biệt.
Nhưng có một cái bàn rất là to, bày mười mấy cây thực vật mọng nước trên đấy, còn trang trí kawaii, cực kì nữ tính, chắc là cái này rồi.
Hàn Trác Trác đặt mông ngồi xuống ——
“Ối chà cái ghế này hơi cao!”
Đô con đứng cạnh bàn làm việc gãi gãi đầu: “Chị Trác, em cao 2m, ngồi thấp quá thì không hợp mà, chị nói có phải không ạ?”
A.
Xấu hổ.
Ngồi sai rồi.
Hàn Trác Trác cười gượng đứng lên: “Chị thấy chỗ của em không tồi, nên muốn ngồi xuống trải nghiệm tí thôi, ha hả.”
Đô con kinh ngạc nói: “Chỗ của em…… không tồi? Lần trước chị còn quăng hết đống đồ tạp pí lù trên bàn em đi, nói là ô nhiễm tròng mắt mà!”
Hàn Trác Trác: “……”
Đô con chỉ vào một cái bàn kín đáo ở góc trong cùng của căn phòng, nói: “Chị có hàng ship đến đấy, em bỏ lên bàn làm việc cho chị rồi.”
Cuối cùng Sếp Hàn cũng tìm được chỗ an tọa của mình.
Bấy giờ cô và Vương Tĩnh Nghiêu mới cùng ngồi xuống.
Xem xét một lát, Hàn Trác Trác thất vọng lắc đầu lấy để: “Đơn sơ thế này, đã thế còn bé, chả ra dáng chủ tịch gì cả.”
Vương Tĩnh Nghiêu ngắm nghía một lát, ngược lại nói: “Trên bàn không có bất kỳ đồ dư thừa gì, tất cả vật phẩm đều được phân loại chia nhóm, bày biện chỉnh tề. Rất tốt, rất giống phong cách của anh.”
Hàn Trác Trác đang muốn chửi thầm thì đột nhiên thấy nhột ở chỗ cổ chân, cô cúi đầu thì thấy: “Đây là cái gì?”
Con heo này ở đâu ra đây?
Vương Tĩnh Nghiêu: “Chó của ai thế này?”
Cậu ngồi cách vách thò ra bảo: “Chó bull Sếp Hàn nuôi đấy ạ.”
Hàn Trác Trác liếc cậu này một cái, môi hồng răng trắng, diện mạo hiền lành rất ra dáng người đàn ông của gia đình.
Chắc chắn là vì thấy cậu này xinh trai nên mình mới điều cậu ta tới ngồi cạnh mình.
Vương Tĩnh Nghiêu hỏi cậu đẹp giai: “Con chó này tên là gì?”
Cậu giai ngon mắt: “Cục Tác ạ.”
Bấy giờ Hàn Trác Trác mới biết cái con đũy toàn thân màu bơ, béo tròn núc ních không có đuôi này là một chú chó.
Nhưng ngộ nhỡ bữa nào lạc mất con chó này, chẳng lẽ cô lại phải bắt chước tiếng gà đi khắp nơi gọi nó à?
Cục Tác, Cục Tác, Cục Tác……
Ai đặt tên thế? Thiểu năng trí tuệ chắc cú luôn.
“Sếp Hàn tự mình đặt tên đấy.” Cậu giai ngon mắt cười nói: “Nghe nói là bạn trai Sếp Hàn tặng, nuôi được ngót nghét một năm rồi ạ.”
Vương Tĩnh Nghiêu hỏi rất thản nhiên: “ Bạn trai nào của Sếp Hàn?”
“Em cũng không biết.” Cậu giai ngon mắt nhòm Hàn Trác Trác, cười càng toe toét hơn: “Anh cứ hỏi Sếp Hàn đi thì hơn.”
Sếp Hàn —— Hàn Trác Trác bị điểm danh thì xấu hổ cười với Vương Tĩnh Nghiêu: “Chẳng lẽ không phải là anh tặng em à?”
Giờ phút này vẻ mặt của Vương Tĩnh Nghiêu nói cho cô vô cùng rõ ràng: Không phải.
Hàn Trác Trác ghét bỏ nhìn con chó bull ngốc nghếch kute kia, “Chị vào đây được một lúc rồi mà nó chẳng ra nghênh đón, biết ngay là cái giống chỉ ăn lại nằm. Bạn trai bạn chiếc nỗi gì, tặng quà mà không chọn được con nào lanh lẹ hơn à.”
Cậu giai ngon mắt: “Nó là chó tàn tật ạ, tai nó điếc.”
Hàn Trác Trác “Thật à?”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Giả thôi.”
Anh bóp tờ bìa dẻo, con chó lập tức chạy qua.
Hàn Trác Trác bình luận: “Chó đần.”
Cậu giai ngon mắt cười ha ha, nụ