Sau này Hứa Duy nhớ lại về trận đấu ở đại hội thể dục thể thao, cảm thấy thật vui vẻ và hài hước.
Để lừa gạt Chung Hằng đến báo danh cô mới chạy đi đăng ký làm người phát thanh gì đó, mà không ngoài dự liệu của cô Chung Hằng trở thành cá con cắn câu, danh tiếng càng nổi hơn vì cả bốn cái hạng mục đều xếp hạng nhất, cũng vì vậy mà lớp 12 ban mười còn tổ chức ăn mừng.
Lại một lần nữa các đàn em nữ sinh lớp 10,11 bị Chung Hằng làm cho phát điên.
Nhưng mà hai ngày tổ chức đại hội thể dục thể thao ngắn ngủi chung quy là cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi, dần dần cũng đã trở thành một kỷ niệm nhỏ.
Thứ ở lớp 12 không thiếu nhất là bài thi, bài tập, và kiểm tra thi cử thử.
Thời tiết trở nên lạnh dần lá cây khô rơi, cây đại thụ ở sân bóng cũng bị rụng trọc không, trận tuyết rơi đầu tiên thẳng từ cuối năm đến tận đầu xuân năm mới, Chung Hằng cũng bước qua sinh nhật 17 tuổi.
Qua hết tết nguyên đán, chào đón cuối kỳ, thời gian ôn tập cũng đã kết thúc toàn bộ, kiểm tra cuối kỳ hết sức quan trọng đây là bước để rất nhiều học sinh biết có thể bước qua êm đẹp không.
Lần thi cuối kỳ này cũng là một bước đổi mới của Chung Hằng sau ba năm cấp ba đèn sách, anh thi kết quả rất tốt xếp thứ 9 ngang hàng với Vương Húc Nhượng.
Chỉ nửa học kỳ, từ thứ hạng mười chín lên tới tận thứ chín, ngay cả thầy Trần Quang Huy cũng khen anh nhảy vượt như ngựa ô.
Hứa Duy chú ý cũng thấy Chung Hằng thật sự rất vui vẻ.
Mặc dù anh không nói, nhưng Hứa Duy biết anh là nhớ dai, vẫn âm thầm coi Vương Húc Nhượng là đối thủ. Lần này không chỉ tiến bộ hơn lại còn xếp ngang hàng với Vương Húc Nhượng, khó trách tâm tình trở nên tốt hơn.
Giờ tự học buổi tối, lúc vui vẻ còn vẽ cho cô một bức tranh nhỏ, không chỉ là một con ếch xanh nhỏ, anh còn vẽ thêm lá sen, cá con, nòng nọc... Còn có cả một ao nước nhỏ.
Hứa Duy nín cười cầm bước tranh kia cất kỹ đi.
Trước kia mới quen không lâu, cả ngày anh chỉ bày ra bộ dạng lạnh lùng, bây giờ ở cùng nhau lâu càng lúc càng phát hiện ra anh có rất nhiều tính khí trẻ con.
Hứa Duy cảm thấy khi đó là Chung Hằng muốn bày ra bộ dạng hổ báo như vậy, nhưng thật ra bên trong anh lại là một em mèo nhỏ, mềm mại lại sạch sẽ. Vui vẻ hứng thú sẽ nằm trên bụng bạn, khi mất hứng sẽ lập tức giận giơ móng vuốt cào bạn. Cũng không có gì đáng lo ngại, chi là hơi nhút nhát một chút.
Tật xấu nho nhỏ này, về sau kiểu gì cũng sẽ tốt hơn.
Sau khi học hành ôn tập bổ túc thì được nghỉ, tết đến xuân về đang ở ngay trước mắt. Kỳ nghỉ ở cấp ba lại chỉ được có hai tuần.
Khó khăn lắm Hứa Duy mới về nhà, còn không cẩn thận lại bị cảm, chưa kịp dưỡng bệnh tốt đã phải chạy về Phong Châu bởi vì hết mùng 7 thì mùng 8 đã phải đi học.
Ngày hôm đó Hứa Duy rời giường rất trễ, rửa mặt xong cầm cặp sách vội vàng chạy ra cửa, xa xa đã nhìn thấy hình bóng ở cửa ngõ.
Cô chạy tới phía Chung Hằng vẫy vẫy tay, chỉ vì chạy quá nhanh gió lạnh thổi vào bên trong miệng làm cho cuống họng bị ngứa. Không chờ cô chạy đến bên cạnh Chung Hằng lập tức dang tay ôm lấy cô.
Hứa Duy một tay đẩy anh một bên che miệng ho khan một hồi: "Cảm mạo không tốt, đừng ôm..."
"Không phải em nói với anh là đã khoẻ hơn rồi à?"
Chung Hằng cau mày:"Lừa anh?"
"Một ngày anh hỏi ba lần, em có thể không lừa anh sao."
"Nói dối còn lý luận?" Chung Hằng dù sao cũng không nhịn được:"Anh vẫn sẽ ôm." Anh dùng lực nhấn cô vào trong lồng ngực, mặt cọ lên tóc cô: "Nhanh hôn anh đi."
Hành động còn nhanh hơn so với miệng nói, còn chưa dứt lời đầu đã cúi xuống. Mặc dù sáng sớm chưa có nhà nào mở cửa, mà môi của người này còn đỏ hồng rất mê người, nhưng Hứa Duy vẫn giữ 100% lý trí né tránh: "Bên trong miệng em toàn là vi khuẩn, không muốn anh ốm."
Chung Hằng kiêu căng nói một câu: "Không sao cả, anh không chê."
Hứa Duy: "... Đừng nghịch nữa."
Đôi mắt Chung Hằng rủ xuống, không nói.
Hứa Duy chịu không nổi ánh mắt đó nữa: "Em mang kẹo cho anh này."
Cô dùng cả tấm lòng dỗ anh, mở cặp sách nắm một cái rồi nhét vào túi áo anh sau đó bóc một viên đưa tới bên miệng anh: "Đặc biệt mang cho anh đó, nếm thử."
Một chiêu này lần nào cũng thành công.
Chung Hằng liếm môi một cái, mở miệng nhận lấy. Anh lấy xe đạp tựa ở cột đèn đường, ngồi lên, cũng không quay đầu lại nhìn cô, chỉ nói: "Đi lên đi."
Hứa Duy thuần thục ngồi lên chỗ ngồi phía sau, ôm eo của anh: "Cám ơn thiếu gia."
Tia nắng ban mai sương sớm đang dần chiếu rọi, ở phía chân trời toả ra ánh sáng nhu hòa.
Chung Hằng đặt chân lên bàn đạp, chạy về phía đường lớn.
Sau khi khai giảng thời gian trôi qua rất nhanh.
Rõ ràng là cả một học kỳ nhưng lại cảm giác càng lúc càng bị rút ngắn đi, thoáng qua mấy lần kiểm tra, một góc của phía bảng đen viết những chữ siêu to: CÁCH THI ĐẠI HỌC CÒN 100 ngày nữa.
Lớp trưởng đặc biệt chọn phấn màu đỏ cực kỳ chói mắt, có một cảm giác lạnh như băng còn tàn khốc.
Ngày thứ ha biến thành 99, tiếp tục tới 98... thời gian bắt đầu đếm ngược nghiễm nhiên từ đó, nhanh đến mức làm cho người ta trở tay không kịp.
Chạy cự li dài đến giai đoạn chạy vọt chỉ có thể tăng tốc.
Sau những lần thi thử, tài liệu ôn tập càng trở nên giày đặc.
Cảm thấy thời gian như vậy dùng không thấy đủ, Chung Hằng và Hứa Duy không còn ra ngoài ăn cơm chiều nữa cơ bản là cùng nhau đến nhà ăn giải quyết. Tách biệt tất cả các hoạt động giải trí, một tuần chỉ có một ngày nghỉ thì cũng là ở thư viện. Nhưng đôi khi vào hôm nào đó, sau khi buổi tối tự học kết thúc, Chung Hằng sẽ đạp xe chở Hứa Duy đi lên cầu một lúc, đây có lẽ là thời gian thư giãn duy nhất.
Có đôi khi Hứa Duy làm xong một tờ bài thi, lúc nghỉ ngơi ngẩng đầu nhìn sẽ thấy số ngày trên bảng đen ngày đó biến đổi chóng mặt, bất chợt cảm thấy hoảng hốt, giống như hôm qua mới vừa mới bước vào trường.
Nhưng chỉ chớp mắt, kì thi đại học cứ tới như vậy.
Hứa Duy về Nghi Thành dự thi vì hộ khẩu của cô ở đây, lần trước báo danh cũng phải về đó. May mắn là cùng trong tỉnh, thủ tục bên trên không gặp nhiều phiền phức.
Bà ngoại đã đi
Nghi Thành từ trước.
Sáng sớm ngày thứ 5, hôm đó Chung Hằng đưa Hứa Duy đến trạm xe, hai người hẹn gặp nhau vào ngày 9.
Kỳ thi 2 ngày tới cả hai người đều rất hiểu thấu, thật ra không cần nói thêm cái gì, nhưng lúc Hứa Duy phải vào Chung Hằng vẫn không nhịn được gọi cô. Hứa Duy dừng chân.
Chung Hằng tiến lên mấy bước kéo cô, nhẹ nhàng ôm lấy. "Anh sẽ thi thật tốt." Anh nhỏ giọng nói.
"Ừm" Hứa Duy cũng nhỏ giọng nói:"Không được quên mang giấy tờ, bút chì và những thứ này..."
"Không cần quan tâm, anh cũng không phải người ngu." Chung Hằnghôn một cái bên gáy cô:"Chờ điện thoại của anh."
Cảm giác khẩn trương khi ngày thi sắp tới chờ đến khi ngồi vào phong thi, ngược lại chẳng có cảm giác gì, mặc dù trường thi là nơi xa lạ. Nhưng tất cả so với thi thử trước đó cũng chẳng khác nhau quá nhiều, ngữ văn, toán học, vật lý, Anh ngữ... một vài môn nói về độ khó thậm chí còn kém hơn lúc thi thử, Hứa Duy giống như những thí sinh khác vượt qua 2 ngày này.
Lúc đi ra khỏi trường thi bỗng trời đổ cơn mưa to, bên ngoài rất nhiều thí sinh chờ người lớn trong nhà tới đón. Hứa Duy đứng một mình một hồi dùng túi đựng đồ dùng học tập che đầu chạy vào siêu thị, mua chiếc ô.
Cô không đi ngay lập tức đứng dưới mái hiên lấy điện thoại di động ra, vừa khởi động máy, Chung Hằng đã gọi điện thoại tới.
Xung quanh ồn ào âm thanh cả hai bên âm đều không rõ ràng, nhưng hai người vẫn nói được câu, tới khi bên này tiếng mưa rơi bên này của Hứa Duy ngày càng lớn.
Đầu bên kia Chung Hằng mới lớn tiếng nói:"Nhanh về nhà đi, mai đón em!" —— Tối hôm đó Chung Hằng buông thả triệt để, ngoan quá lâu anh quên mất chơi bời, một khi được giải phóng là như mãnh hổ rời khỏi nơi bó buộc. Hứa Minh Huy la lối om sòm, một đám nam sinh hưởng ứng theo, cả một tập thể đi vào quán net chơi tới tận nửa đêm Chung Hằng gục xuống bàn híp híp mắt, chờ tới khi anh tỉnh lại chỉ thấy đám người kia chen chúc trước máy vi tính đầy vẻ phấn khởi xem phim"Phim hành động".
Một bàn tay của Hứa Minh Huy vỗ vỗ lên đầu một cậu bạn mập mạp: "Để chỗ cho thiếu gia ngồi, con mẹ nó đến bạn gái cậu còn không có, tốn sức lực nhìn chằm chằm cái gì."
Chung Hằng còn đang buồn ngủ đi tới, liếc qua, vừa hay hai thân hình trần như nhộng đang bám dính cùng một chỗ.
"Thế nào, đủ rõ ràng chưa."
Hứa Minh Huy ôm lấy bả vai anh, cười xấu xa nói: "Cơ hội tốt để học tập, haha cậu và bạn học Hứa chắc sẽ cần dùng đến, cái tư thế này... Ai ui!"
Chung Hằng túm lấy phần gáy cậu ta: "Nói tiếp đi."
"Không nói không nói!" Hứa Minh Huy cầu xin tha thứ: "Cậu nhanh buông tay ra, tớ ngoan ngoãn ngậm miệng còn không được à."
Chung Hằng buông cậu ta ra, không nhìn lại, đứng dậy đi vào toilet rửa mặt, không hiểu sao vành tai nóng lên rất lâu.
Anh lấy điện thoại di động ra nhìn, ba rưỡi sáng... Ừ, chắc giờ này cô ấy đang ngủ say rồi.
Một mình Chung Hằng dựa vào bên tường, không biết nghĩ tới điều gì, cả khuôn mặt đều chậm rãi đỏ lên.
Con mẹ nó chứ thực sự là... Đều do Hứa Minh Huy.
Ở quán Internet tới tận rạng sáng, Chung Hằng không về nhà, về nhà nghỉ của nhà anh tắm rửa đổi thành một bộ quần áo sạch, sau đó đắp chăn mền nằm ngáy o o, mãi cho đến khi buổi chiều bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh, anh rửa mặt xong đến nhà ga đón Hứa Duy, lại cùng cô đi đến ký túc xá thu dọn đồ đạc.
Tiệc liên hoan chia tay ban 10 được quyết định vào sáu rưỡi chiều nay, tại quán rượu Ngân Hà.
Toàn bộ bạn học đều tham gia, các thầy cô dạy cũng có mặt, bầu không khí cực kỳ tốt.
Sắp đến khi rời xa, thầy giáo bình thường quá nghiêm khắc cũng khó được lộ ra ý cười, các bạn học chung lớp càng thêm thân mật, đã từng mâu thuẫn, chửi bới, tranh đấu giống như đều bị tô son trát phấn gột sạch sẽ. Không khí trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận, mọi người lần lượt mời rượu thầy cô, nam sinh uống bia ai cũng đều rất lợi hại.
Bữa tiệc tới 9 giờ hơn thì tan cuộc, mọi người không vẫn chưa hết hứng, tiếp tục tới KTV cuối cùng là bao đêm ở vậy, trên salon lớn có rất nhiều nam sinh say ngổn ngảng nằm ở đó.
Nửa đêm, Lâm Ưu tìm chỗ ngủ kéo theo Hứa Duy và Tưởng Mông đánh thẳng một giấc tới hôm sau.
Khi trời sáng mọi người phận ai người nấy về.
Trước khi đi, Hứa Duy đi nhà vệ sinh. Chung Hằng tựa ở trên ghế salon đợi cô, Hứa Minh Huy nửa mê nửa tỉnh chạy tới cười khúc khích: "Thiếu gia, dù sao cũng là anh em đừng nói tớ không đủ tốt, hôm tốt nghiệp đã đưa đại lễ lớn cho cậu..."
"Cậu chưa tỉnh rượu?."
"Ai nói vậy, đầu óc tớ rất minh mẫn." Hứa Minh Huy cười haha, sờ vào trong cặp sách của mình lấy ra cái hộp nhỏ nhét vào tay Chung Hằng: "Anh em chúng ta, không cần cám ơn."
"Thứ gì?" Trong phòng bao ánh sáng mờ mờ, Chung Hằng cúi đầu nhìn một chút, liếc về phía chữ ở trên một chút lập tức sửng sốt
—— Mẹ nó.
Anh chửi một tiếng, còn chưa kịp ném lại cho Hứa Minh Huy, Hứa Duy liền đi đến: "Chung Hằng..."
Trong lòng Chung Hằng chỉ trực nhảy ra ngoài, một tay lấy đồ vật nhét vào túi quần: "Anh đây."
HẾT NGOẠI TRUYỆN 30