_____
Một dòng nước nóng đột nhiên tràn ra. Hứa Duy đầu óc đing một cái, nắm lấy tay của anh. "Chung Hằng, hỏng rồi." Cô kề sát lồng ngực ẩm ướt của anh, nói. Chung Hằng hơi thở nặng nề, cái cằm chống đỡ tại đỉnh đầu cô: "Cái gì?" "Em giống như tới tháng rồi." "..." Chung Hằng sững sờ một chút. Anh mồ hôi đầy mặt, dưới người cứng rắn tới mức trướng lên.______
Lời thoại trong TV bé như tiếng muỗi kêu.
Ánh đèn tường mờ nhạt, nhìn không rõ cảm xúc trên mặt anh, Hứa Duy quay đầu, gối đầu hạ thấp, cả người nằm xuống, nhìn chằm chằm TV.
Ánh mắt rất nhanh bị ngăn trở. Thân hình cao to đứng bên giường, cái bóng rơi trên người cô.
Quần ngoài của anh ở trên thắt lưng, nhìn lên là cảnh xuân tươi đẹp, nhìn xuống là sự tưởng tượng vô hạn. Hứa Duy bất động nhìn, cho đến khi anh đặt mông xuống ngồi trên giường của cô.
"Cô uống say rồi?"
Chung Hằng ở trên cao nhìn xuống, thanh âm trầm thấp đến có chút khàn khàn.
Hứa Duy thật yên lặng: "Không có."
Một lon bia thì nhiều cái gì, cô tinh thần sảng khoái, vô cùng minh mẫn.
"Vậy cô muốn làm gì."
Đầu anh cúi thấp đến, tới gần. Mùi bia nhàn nhạt.
"Không muốn làm gì."
"Tôi ngốc lắm à."
Chung Hằng cười một tiếng ngắn ngủi, rất nhiều cảm xúc bị che đậy khi cười, tay anh chống một bên trên đầu Hứa Duy, cơ hồ nhốt chặt cô: "Tôi nhìn ra."
Hứa Duy không nói lời nào, nhìn anh tiến tới, áp vào bên cổ cô, không khí nóng bỏng bao bọc lấy cô, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: "Cô muốn ngủ với ông đây..."
Cô muốn ngủ với ông đây. Giọng điệu của thằng nhóc lưu manh mấy năm về trước.
Hô hấp Hứa Duy như ngừng lại, từ câu này nghe ra rất nhiều ý tứ khác ở bên trong.
Khi đó Chung Hằng mười lăm mười sáu tuổi, gây chuyện khắp đầu đường cuối ngõ, rõ ràng là một chàng trai anh tuấn, nhất định phải ra vẻ như bọn trộm cướp, cứ mở miệng
"Mẹ nhà mày", ngậm miệng lại lại là
"Ông đây" mua bó hoa hồng đỏ tặng cô, đập lên bàn, gào lên:
"Ông đây tặng cho em." Nam sinh khác tìm cô, anh tan học sẽ bắt người chắn ở trên đường, nói dọa:
"Còn tìm cô ấy nữa, ông đây đánh gãy chân mày." Lớp 11 cô vẫn chưa ở nội trú, mỗi ngày đi sớm về trễ, từ nhà bà ngoại tới trường học, ngồi xe buýt hai mươi lăm phút. Mỗi ngày đúng sáu giờ đi ra ngoài, Chung Hằng sau khi bị cô từ chối thì ra vẻ kiêu ngạo, không nói chuyện với cô câu nào, cũng không còn ngày nào cũng lượn tới lượn lui trước mặt cô nữa, chỉ là mỗi sáng sớm, anh chắc chắn sẽ chờ ở trạm xe buýt, xa xa thổi tiếng huýt sáo, mặt lạnh nhìn cô lên xe, anh sẽ đi lên sau ngồi hàng cuối cùng, buổi chiều chờ cô ở cổng, xuống cùng trạm với cô, một mực nhìn cô đi vào ngõ nhỏ anh lại huýt sáo lần nữa, ý là nhiệm vụ anh hùng hộ tống mỹ nhân một ngày đã kết thúc, sau đó cầm theo cặp sách chạy về hướng nhà mình.
Về sau khi ở bên cô, Chung Hằng cải tà quy chính mục tiêu từ
"Làm đại ca sáu trường Phong Châu" biến thành
"Muốn cùng Hứa Duy thi cùng một thành phố", tự kiềm chế nói tục, trước đây thường hay nói "Ông đây" về sau ở trước mặt cô cũng không nói đến nữa, chỉ là đêm sau khi tốt nghiệp,lần đầu tiên của bọn họ, anh thực sự nhịn không được, liên tiếp nói mấy lần.
Anh nói câu gì ý nhỉ...
"Hứa Duy, ông đây sướng sắp chết rồi." Bên cổ đột nhiên đau xót, Hứa Duy tỉnh táo lại.
Là Chung Hằng mút cổ cô.
Anh môi lưỡi đều nóng bỏng: "Không cần nói lời dễ nghe, tôi không phải thằng ngu."
Lại mút một ngụm, răng cũng dùng tới, gặm cắn, nói dọa:"Ông đây có thể chơi giỏi hơn cô, không sợ cô."
Hứa Duy không mở miệng, tay mò đi lên, ôm lấy gương mặt Chung Hằng, thuận theo hơi thở nóng bỏng tìm môi anh, chuẩn xác hôn tới.
Hơn mười năm, hơi thở đã xa lạ từ lâu, nhưng có liên quan gì?
Răng môi va vào nhau, một giây này ai cũng không rút lui.
Chung Hằng dường như mang hết khó chịu trong lòng vào nụ hôn này, một trận hờn dỗi răng môi bị anh hôn thành trăm ngàn ẩn ý.
Lưỡi cùng lưỡi quyện vào nhau.
Ẩm ướt, nóng rực.
Xúc cảm chân thành thắng tất cả tưởng tượng.
Hứa Duy gương mặt đỏ lên, cơ hồ thở không ra hơi.
Chung Hằng lấy tay nâng gáy cô, ngón tay thô ráp hất tóc cô lên.
Ánh sáng tivi bị che đi, Hứa Duy ôm cổ Chung Hằng, bàn tay thuận theo từ hõm cổ tới lưng, một đường lướt qua làn da lưng khỏe mạnh, rơi xuống eo.
Chung Hằng một tay ôm cô lên, cởi sạch váy, lại kéo áo ngực.
Lộ ra cặp ngực trắng như tuyết.
Da Chung Hằng đen như than củi, anh nóng đỏ mắt, trán mướt mả mồ hôi.
Hứa Duy thuận tay cởi quần ngoài của anh. Anh chỉ còn độc một cái quần, vẫn quần lót màu trắng hình tam giác, bao trùm cái chỗ kia.
Thân thể sáp đến cùng một chỗ.
Chiếc giường lắc lư một cái. Hứa Duy cau chặt mày, người nọ ở bên trên làm loạn ngực cô.
Tay của anh rộng, lòng bàn tay thô ráp tăng thêm lực, ở trước ngực cô nhào nặn, hôn, so với trước kia hung hăng hơn mấy lần, giọng nói đánh giá mập mờ: "Vừa lớn, vừa mềm."
Giọng nói của anh dụ người khác phạm tội.
Hứa Duy xoay người, đè anh xuống dưới, hôn môi anh, tì cằm vào cổ anh.
Chung Hằng đánh cược tức giận, bóp lấy eo của cô, ngồi dậy, ghì lưng cô ôm trước ngực, một cái tay khác mò xuống cởi quần lót của cô.
Một dòng nước nóng đột nhiên tràn ra.
Hứa Duy đầu óc đing một cái, nắm lấy tay của anh.
"Chung Hằng, hỏng rồi." Cô kề sát lồng ngực ẩm ướt của anh, nói.
Chung Hằng hơi thở nặng nề, cằm chống đỡ trên đỉnh đầu cô: "Cái gì hỏng?"
"Em hình như tới tháng rồi."
"..." Chung Hằng sững sờ.
Anh mồ hôi đầy mặt, dưới người cứng rắn tới mức trướng lên.
"Em đi nhìn xem."
Hứa Duy buông anh ra, thở có chút bất ổn.
Cô chậm rãi từ trên người anh đi xuống, xuống giường còn hơi run, lẹt xẹt lấy dép lê đi tới phòng vệ sinh.
TV chưa tắt, hình ảnh lập lòe.
Qua mười mấy giây, Hứa Duy đi
ra, yên lặng mở vali cầm đồ lót cùng băng vệ sinh, lại trở lại phòng vệ sinh.
Rất nhanh, tiếng nước chảy truyền tới.
Cô đang giặt quần lót.
Chung Hằng nghe tiếng nước, toàn thân khô nóng đến phát bực.
Anh xoa mặt, nằm xuống, cách hai giây, dùng sức vung mạnh một đấm.
Không nói rõ được là tức giận hay là mất mát.
Hứa Duy giặt xong đồ lót, trở lại bên giường, lấy áo ngực mặc vào.
Váy bị Chung Hằng ngồi lên, cô nắm chặt một góc rút ra, rút một nửa bị Chung Hằng nắm tay kéo ôm vào lòng.
Anh không nhúc nhích, chỉ ôm cô.
"Cảm giác được rồi?"
"Cái gì?"
Anh hừ một tiếng: "Đừng có giả vờ."
Chỗ đó còn đang ưỡn cao, cọ ở eo Hứa Duy, nhắc nhở cô:
Nơi này, cảm giác được không. Hứa Duy nằm sấp, không lên tiếng, cũng không nhúc nhích.
Bộ ngực anh đập từng tiếng có tiết tấu buồn bực, đều lọt vào tai cô.
Một lát sau, chỗ kia vẫn không yên, xem ra giống như muốn một mực phấn chấn như thế.
Hứa Duy động đậy cơ thể, tay chuyển qua phía dưới, luồn vào bên trong quần lót của anh, nắm chặt nó.
Chung Hằng đầu óc tái đi, cơ hồ run rẩy.
Anh cắn chặt răng.
Hứa Duy bắt đầu cử động, động tác lạ lẫm.
Cô không ngẩng đầu lên nhìn cảm xúc của anh, mặt dán ngực trái của anh, nghe ra được nơi đó thình thịch, nhảy nhót lộn xộn.
Cô dừng lại, tay xuống chút nữa, bao trùm xuống lấy hai cái phía dưới, nhào nặn.
Rốt cục nghe thấy phát ra âm thanh, hừ nhẹ, ngắn ngủi mà vội vàng xao động.
Hứa Duy lặp lại những động tác này.
Chung Hằng hô hấp gấp gáp, nặng nề.
Hứa Duy tăng thêm chút lực, nhanh tay đúng thời điểm, cuối cùng kết thúc.
Lòng bàn tay cô dính một mảng ẩm ướt.
Chung Hằng cầm lấy tay cô, lấy khăn tay trên đầu giường, cẩn thận lau sạch sẽ.
Hứa Duy đi toilet.
Chung Hằng tự mình dọn dẹp xong.
Chờ cô trở lại, anh ôm cô vào trong ngực, tìm được bờ môi dùng sức hôn một lần.
"Buồn ngủ, đi ngủ đi."
Con mắt nhắm lại một hồi, mơ hồ nhớ lại trong vali có băng vệ sinh cùng hộp thuốc.
"Đau không."
Hứa Duy có chút mơ hồ: "Sao cơ?"
"Không phải đau bụng kinh sao?"
"Giờ không đau nữa."
"Ừ."
Hứa Duy sờ đến điều khiển từ xa, tắt tivi đi, lần mò ở trên tường, nhấn công tắt tắt đèn áp tường.
Trong phòng tối đen.
Sáu giờ sáng, Hứa Duy bị cơn đau căng dưới bụng làm cho tỉnh giấc.
Người cũng tỉnh theo.
Bên tai một hơi thởi ấm áp, cô quay đầu, thấy người kia ngủ ở một bên cạnh, hai tay để trần, nằm sấp bên cạnh, một khuôn mặt tuấn tú, lông mi đen rậm.
Tối hôm qua suýt nữa ngủ cùng anh.
Kinh nguyệt đến lúc này như cố ý vậy. Cố ý ngăn cản cô phóng túng, sợ cô không gánh được hậu quả.
Hứa Duy chậm rãi đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Cô đứng dưới nước tắm rửa, nhớ lại bộ dạng của người đang nằm ở trên giường hôm qua, rất lạ lại nghĩ tới lúc trước.
Chính thức ở bên nhau, tính ra cũng chỉ hai năm mà thôi.
Lần thứ nhất đêm đó, cô đã trưởng thành, nhưng Chung Hằng còn chưa được mười tám.
Đúng là còn quá nhỏ.
Cho nên ngây ngô mà khắc sâu ấn tượng.
Tắm rồi rửa mặt, kết thúc sau hai mươi phút.
Hứa Duy mặc quần áo tử tế ra Chung Hằng đang tựa ở trên giường vò đầu, một bộ dạng vẫn còn buồn ngủ.
Hứa Duy ra dáng chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Chung Hằng liếc qua cô, ánh mắt có chút mông lung:"Em dậy sớm vậy?"
Hứa Duy ừm một tiếng, mở vali ra lấy thuốc.
Chung Hằng nhìn thấy: "Đau bụng đấy à?"
"Một chút."
Chung Hằng nhìn cô cầm thuốc uống, hỏi: "Tôi không nhớ là em có bệnh này."
"Khi đó tuổi trẻ."
Chung Hằng: "Hiện tại rất già?"
"So với anh già hơn."
Chung Hằng nhíu mày: "Chỉ có bảy tháng."
Hứa Duy cười cười: "Trí nhớ rất tốt."
Chung Hằng không để ý tới cô, đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong, nhìn Hứa Duy thu dọn đồ đạc.
"Hôm nay có dự định gì?"
"Đi đến khách sạn của chị anh, không phải Nhan Hân đang ở đó sao."
Cô kéo khóa vali, quay đầu hỏi: "Anh thì sao, về Phong Châu à?"
Chung Hằng không trả lời, nhìn chằm chằm cô một hồi, cười một tiếng:"Vội vã đuổi tôi đi?"
Hứa Duy dừng lại.
Chung Hằng uể oải nhìn cô: "Tối hôm qua thật đúng là uống nhiều quá, chắc không biết ôm tôi chặt gấp tới mức nào đâu nhỉ."
Hứa Duy: "..."
Không đỡ được câu này, cô cúi đầu kéo hành lí qua một bên.
Chung Hằng từ phía sau tiến đến gần, giọng nói trầm thấp: "Tối hôm qua em làm cái gì, em nhớ kỹ không."
~~~~ HẾT CHƯƠNG 9