Trong lúc chờ đợi thì hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó, cũng muốn hỏi han xem thế nào rồi. Nhưng cáu tình hình nà chân tay run rẩy thế này thì không biết có nên không. Mà lo quá...:
- Cậu ổn không đấy? Cô Tú cũng sắp qua rồi. Ráng...
- Cậu... - Nó cắt lời bạn, Khang cũng lập tức im lặng để nấm lùn nói - Đừng kể cho ai khác về việc này nhé? Mình không muốn ai biết thêm đâu.
- Sợ thì ai lại không có. Như tôi này, nhìn vậy nhưng lại rất sợ côn trùng...
Cảm nhận được sự lố lăng của mình, hắn liền dừng lại không nói tiếp nữa. Mắt khẽ Liếc qua mong là nhỏ sẽ không trêu mình. Ly im lặng, sau đó thì mỉm nhẹ môi và quay sang nhìn Khang:
- Cậu... Sợ côn trùng á?
- Ừ... - Khang ngập ngừng như không muốn trả lời.
Trong khoảng lặng đó, hai anh chị nhìn nhau mà mỉm cười. Chẳng hiểu cười vì nỗi sợ ngớ ngẩn của cậu kia hay vì sự an tâm trong lòng nữa.
Lát sau... Một chiếc xe máy dừng trước hiên, cô Tú với cái Linh đến nơi. Em nó chạy xuống giúp hắn đỡ nó lên xe, còn mình thì lái xe của chị về. Ngay khi cô về trước, hắn mới hỏi cô em về cội nguồn nỗi sợ của nấm lùn.
- Chị ấy sợ từ bé rồi ạ. Mỗi lần mưa gió sấm chớp là bị vậy. Phải có người bên cạnh chị ý mới bình tĩnh lại. Mà may cho anh đấy!
- Sao may? - Hắn thắc mắc.
- Chị ấy còn chưa khóc thét với cả bám vào người anh đấy. Chứ mà vậy, chắc anh chết ngạt luôn.
À... WÒA... Còn đến nỗi thế cơ đấy, nỗi sợ đó dường như không phải dạng thường đâu nhỉ. Chà chà... Cứ cho là hắn ta may mắn đi.
Hôm sau...
Nó đến lớp với khuôn mặt tươi tắn và bình thường đến lạ. Còn Khang, từ sáng cứ mãi xem xét biểu hiện của nó, thật sự là không giống hôm qua. Cứ như là hai người khác nhau vậy. Giờ ăn cũng thế, cười đùa với Hải một cách hồn nhiên nhất. Nhưng với mọi người, cái đứa không bình thường nhất là banh Khang, vì từ sáng giờ mắt mũi cứ nhìn đâu đâu. Mọi thứ xung quanh thì không hề quan tâm. Đến nỗi Kiều Hân đến ngồi bên cạnh và bỏ đi lúc nào hắn cũng chẳng quan tâm. Thấy vậy, Trang mới hỏi:
- Hôm nay cậu ổn không đấy?
- Cậu có thấy con Ly nó bất bình thường không? - Hắn hỏi ngược lại Trang, Phong giờ mới lên tiếng:
- Người không bình thường là cậu đấy. Sáng giờ mà trí óc để đâu thế?
Hắn nghe cậu bạn nói vậy thì liền sực tỉnh lại, nhìn xuống khay cơm. Phong đang tranh thủ bóc trộm thức ăn của hắn, phải nói là đến gần hết mà Khang vẫn không hay biết. Ai goo... Phân tâm đến thế cơ đây.
Giờ học chiều...
truyện full
Khang vẫn mãi dán mắt vào sau gáy nó. Ly dường như cảm nhận được điều này, thỉnh thoảng lại lấy tay xoa xoa phía sau lưng.
Đến giờ về, nó bỏ ra khỏi lớp trước cả khi hắn kịp nhận ra. Quái lạ, đâu mà nhanh vậy? Khang vừa đưa mắt tìm quanh lớp vẫn không thấy bóng dáng nó đâu. Chắc con nấm đó ngại chuyện hôm qua nên về trước chứ gì, tự suy diễn và chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Hắn ung dung xếp sách vở vào cặp, vẫn thói quen chờ lớp ra hết thì mới chịu nhấc mông đứng dậy.
Vừa mới ra khỏi lớp, thì ngay đoạn gần cầu thang, không biết nó từ đâu phóng tới, tay dang ra chặn đường, làm hắn hết hồn đánh rơi cả điện thoại xuống nền. Bực mình mà