Ly đứng dưới nhà xe, chợt nhớ ra trên phòng cờ đỏ có một chiếc áo mưa bị bỏ quên nên liền lập tức chạy đi tìm. Ai ngờ vừa tới nữa đường thì gặp hắn đi xuống, nó hỏi:
- Có thấy cái áo mưa trên phòng cờ đỏ không?
- Cái áo đó hả? Tôi đưa cho người khác rồi. - Khang đáp lại
Nghe thế thì nó xị mặt xuống, lười chạy tới cantin mua lắm luôn. Khang thấy vẻ mặt đó của nó thì liền bật cười, Nấm nhíu mày khó hiểu, Khang không để nó tốn công hỏi sao, cậu liền nói:
- Không đem áo mưa chứ gì?
Nó gật đầu thay lời nói. Hắn bỗng nhiên mở túi ra lấy ra cái áo mưa đưa cho nó, Ly không nhận vội, nó nheo mắt nghi ngờ:
- Cậu đang biến tớ thành em gái mưa đấy à?
- Ầy... - Khang nhếch môi - Cậu nghĩ cậu đủ khả năng làm em gái tôi à, còn khuya nhá. Suy nghĩ vớ vẩn.
Nói xong thì hắn lấy ra một chiếc áo khác thật. Ề.... lấy ra sớm thì có ai lại nghĩ thế không chứ? Đang là người yêu mà lỡ đâu lại thành em gái mưa thì sao? Phải đề phòng chứ. Nó cười khúc khích một mình rồi chạy theo sau lưng hắn.
Tại nhà xe...
Hải lúc nãy thấy nó không mang áo mưa nên đã chạy đến cantin mua một cái, mặc dù mình đã có sẵn rồi. Nhưng khi quay lại nhà xe thì không thấy người đâu, xe thì vẫn còn đây. Đang loay hoay tìm kiếm xung quanh thì cậu nghe tiếng nói quen thuộc của nó:
- Ê... Ông kéo đằng sau lưng giúp tôi với, mắc cái balo tui kéo không được.
- Ầy... - Khang quay lại khi thấy nó lồm xồm bộ áo mưa trên người, ra là vừa đi vừa mặc.
Hắn không ngần ngại kéo áo xuống, xoay nó lại trước mặt mình rồi chỉnh lại mũ áo mưa. Từng động tác ân cần khiến nó dường như sắp lụy tim rồi. Hai người đi đến chiếc xe của mình, nó thấy Hải đứng ngây người thì liền vẫy tay chào. Cậu ta liền nhanh chóng dấu đi áo mưa mới mua, miệng nở nụ cười đáp lại.
Sau khi hai chiếc xe đó lần lượt đi ra thì cậu ấy mới chuẩn bị lấy áo mưa ra mặc, trong tim bỗng nhiên thấy buồn lạ thường. Cơ mà hình như có người đứng bên gốc cây gần nhà xe thì phải, ban ngày ban mặt thế này đừng nói là Ma ý chứ??. Để chắc chắn, cậu liền quay lại nhìn... Ra là Hân, cô ta mặc chiếc áo mưa đứng dưới gốc cây chẳng khác nào muốn dọa chết người ta. Cơ mà...chắc cô ấy thấy hết rồi còn gì...
- Cậu đứng đấy làm gì? Còn không vào đây tránh mưa? - Hải nói lớn.
Hân nghe thế thì sực tỉnh, vừa định lấy đà chạy thì Xoạt - áo mưa mắc vào cây rách toạc. đứng trong nhà xe, cô chỉ biết nhăn nhó khó chịu... chẳng lẽ giờ lại chạy ra cantin mua một cái à?
- Cậu mặc đi - Hải bỗng nhiên đưa chiếc áo mưa mới toanh cho Hân.
Cô nhận lấy, nhưng có điều gì