Ngày thi cuối cùng cũng đến, trong lớp căng thẳng từng giây từng phút, đấu tranh với thời gian. Ba mẹ ở nhà lo lắng, con cái về tới là lo tẩm bổ lấy sức. Cô Tú mấy hôm nay cấm tuyệt con ăn gà vịt vì sợ điểm hai, trứng các loại vì con zero (9 ), trong khi ngoài bánh bông lan thì trứng chiên là món ưa thích của nó.
Ngày đến lớp cuối cùng, một bạn nữ trong lớp chạy xuống tìm cô giáo chủ nhiệm, vẻ mặt trông gấp gáp lắm:
– Cô ơi mấy bạn trên lớp đòi đánh nhau đấy ạ.
– Mấy cái đứa này, cuối năm cuối cấp mà đòi đánh nhau là sao? – Cô nhanh chóng mặc áo khoác, bỏ lại đống giấy tờ trên bàn để chạy lên ngăn.
Vừa đến cửa lớp thì thấy Đạt với Lưu – Hai thành viên nam trong lớp đòi tẩn nhau thật. Mấy bọn con gái không ngăn được vì sợ, ấy vậy nà có vài đứa nó cầm điện thoại để quay cơ đấy. Cô giáo liền chạy tới giữa can ngăn, miệng cũng la hét theo hai đứa:
– Hôm nay ngày cuối mà các em như thế đó hả?!
Bỗng nhiên hai đứa ngừng đánh nhau, cả lớp xúm lại thành hình tròn lớn quanh cô. Vị chủ nhiệm thì ngây người không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả, từ đâu Ly cầm theo một chiếc bánh kem lớn bước vào, Khang theo sau với chiếc máy quay, lúc này cả lớp mới đồng thanh cất tiếng hát:
– Đặt bàn tay lên môi giữ trọn tiếng nấc nghẹn ngào……
Cô cũng khóc, đa phần các bạn nữ cũng mau nước mắt hòa theo. Thế là hết năm cấp ba rồi nhỉ. Còn đâu những lần cùng dắt xe về, những bài giảng thân quen cùng vẻ đẹp của thời học sinh. Mọi thứ sau ngày hôm nay sẽ chỉ còn là quá khứ thôi. Trên đường về, Khang dắt xe, nhỏ đi bên cạnh, khóe mắt vẫn còn đỏ, hắn hít một hơi thật sâu:
– Vậy là hết tuổi học sinh rồi nhỉ. Nhanh quá. Vẫn nhớ cái ngày hai đứa mới gặp nhau, rõ đến nỗi mình cảm giác chỉ như hôm qua.
Ly tự nhiên đỏ mặt bẽn lén, không phải lúc đó nhỏ là người cầm cả con cá quất vào mặt người ta à? Tự nhiên nhớ lại, trên môi xuất hiện nụ cười. Tối nay mấy đứa có hẹn sẽ đi chơi chung, mừng ngay ra trường ý mà. Phải đi chứ, chắc chắn rồi.
Cả đám gặp nhau trong một quán ăn lớn, ai cũng đến đông đủ, chỉ thiếu mỗi Hân, Phong tỏ ra không bận tâm vì chẳng muốn phá không khí của nhóm. Trang bỗng nhiên gọi phục vụ:
– Chị cho em thêm chén với đôi đũa đi ạ.
Nó liền thắc mắc:
– Hân sắp đến rồi à? – Nhỏ lại nhíu mày – Nài nỉ mòn mỏi cả cái miệng mới chịu đến đấy.
Phong nghe thế thì cười gượng, dấu nhẹn đi sự ngại ngùng. Chuyện hai đứa còn chưa xuông, đã gần tháng nay không chính diện gặp mặt nói chuyện, chẳng biết lần này phải cư xử như thế nào nữa.
Lúc này Hân từ phía cửa hớn hở đi vào, mãi lúc đến gần bàn mới thấy Phong đang ngồi phía đối diện. Cậu nở nụ cười gượng gạo chào, Hân không nói gì, cũng nhếnh môi lên cho lịch sự đáp lại, nhưng kì thực lại không mang chút vẻ thoải