Editor: Dứa
Còn may lần này Yến Mạt đã đóng cửa xe, điện thoại rơi trên miếng lót. Hắn mở cửa, cúi người nhặt điện thoại, màn hình hiển thị thông báo có nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ chưa nhận, Yến Mạt thuận tay để nó ở hộp đựng bên cạnh tay lái.
Thanh Nhược đứng cạnh hắn, vừa định mở cửa hậu của xe thì Yến Mạt kéo tay cô, " Ngồi phía trước."
" Hả?" Thanh Nhược có chút nghi hoặc, nhưng chưa kịp đợi cô cảm thấy kỳ quái, cơ thể đã tự động đi về hướng ghế phụ.
Cửa sổ thủy tinh dán miếng cách nhiệt màu đen, tuy có vài chỗ đã bị bong ra do xe quá cũ, nhưng vì ánh sáng hầm gara không tốt nên khi Thanh Nhược đứng bên ngoài không thể nhìn thấy được bên trong.
Đến khi đã ngồi vào ghế phụ lái, Thanh Nhược quay đầu xem, ghế dựa trong xe không có đệm, có thể thấy được hàng ghế đằng sau đã bị hỏng.
Cô mím môi nhìn thoáng qua, vươn tay định kéo đai an toàn, nhưng là....kéo, kéo lại kéo. Sao kéo không ra vậy nhỉ?
Thanh Nhược bất lực nghiêng đầu nhìn Yến Mạt, anh ta đã thắt đai an toàn, đang chống khuỷu tay trên vô lăng nhìn cô, sau đó khẽ nhướn mày, bình thản nói, " Ngại quá, tôi không biết rằng dây an toàn đã hỏng."
Yến Mạt vừa nói vừa cúi người sang.
Không gian ghế trước của xe cũ khá chật hẹp, quần áo hai người mặc đều dày, hơn nữa bản thân Yến Mạt vốn đã cao, vừa nghiêng người, khí tức của người đàn ông mạnh mẽ áp đến. Thanh Nhược theo phản xạ dựa sát vào lưng ghế, thả chậm hô hấp.
Ngón tay Yến Mạt thon dài hữu lực kéo dây an toàn, bàn tay còn lại vô tình đụng phải tay Thanh Nhược. Cô gái nhỏ giật mình, nhanh chóng để hai tay giao nhau, đặt ngay ngắn trên đùi, dáng ngồi hết sức quy củ.
Yến Mạt kéo thử hai lần, phát hiện ra là bị kẹt, chỉ cần dùng hai tay đẩy vật cản liền dễ dàng kéo được dây an toàn ra. Xử lý xong xuôi, hắn ngồi về chỗ cũ, tự chỉnh lại đai an toàn của mình.
Không khí không còn khí tức mãnh liệt của người đàn ông đè nặng, Thanh Nhược trộm thở phào trong lòng.
Yến Mạt cúi đầu, vẻ mặt luôn nghiêm túc cho đến khi chỉnh xong đai an toàn, lại kéo thử hai cái mới nhìn Thanh Nhược, " Lạnh không?"
Thanh Nhược lắc đầu, hắn ngồi thẳng người, xoay chìa khóa khởi động xe.
Vì tay trái còn đang bị thương nên Yến Mạt cơ hồ chỉ đặt hờ lên vô lăng chứ không dùng lực. Hắn vừa nói chuyện phiếm với Thanh Nhược đôi câu vừa suy nghĩ xem lúc này đường nào đi đến khu thương nghiệp Cửu Cách có ít xe cộ lưu thông nhất, rồi thì lát nữa đỗ xe ở đâu...
Trong xe vang lên tiếng nhạc chuông,Thanh Nhược ngừng nói, tầm mắt tự nhiên rơi xuống màn hình điện thoại đang sáng trong hộp đựng.
Yến Mạt nhẹ nhíu mày, tay trái dùng lực giữ vô lăng, tay phải cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua thông báo đang hiện.
Thì ra là người quen trong công việc gọi đến. Với thân phận của hắn khi còn ở nhà họ Diêm, muốn trò chuyện với hắn đều phải qua tay thư ký trình lên, bây giờ thì ngược lại.
Từ sau khi hắn rời khỏi Yến thị, chỉ cần là người trong thương trường đều biết Yến Diệu và phu nhân của hắn ta nhất định sẽ không để cho Yến Mạt được dễ sống, vì thế mà đã có một vài đối tác làm ăn cùng hắn trước đó nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, muốn cắn rớt miếng thịt béo bở là hắn, còn lại đa số thì lựa chọn rời đi không qua lại. Dù sao đi nữa, gần đây cơ hồ là không có bất kỳ ai quen biết liên hệ với Yến Mạt.
Giữa thời điểm này gọi cho hắn, mặc kệ có mục đích gì, chỉ cần trò chuyện đều sẽ đem đến tin tức mà hắn muốn thám thính. Nếu là bình thường Yến Mạt nhất định sẽ nghe, nhưng hiện tại, hắn tắt âm, để điện thoại lại chỗ cũ, không để ý đến nó nữa.
Thanh Nhược cũng không hỏi nhiều, thấy Yến Mạt nhắc đến đề tài vừa rồi bị cắt ngang liền tiếp tục nói chuyện phiếm với hắn.
Xe dừng ở bãi đỗ khu thương nghiệp,hai người đi bộ đến khu ẩm thực, Thanh Nhược hỏi hắn, " Anh đã tới đây bao giờ chưa?"
Yến Mạt lắc đầu, bước nhanh hai bước vòng từ đằng sau cô sang bên tay trái. Cánh tay trái của Thanh Nhược đang bị thương, khu thương nghiệp kẻ đến người đi, khó tránh khỏi có va chạm.
Cửu Cách nằm trong đường vành đai thứ hai, nhưng cũng cùng một hướng với tiểu khu nơi hai người ở nên khoảng cách không xa. Thanh Nhược thấy hắn lắc đầu, nhẹ chớp mắt, " Vậy anh thường đi ăn với bạn bè ở đâu?"
Có rất nhiều nơi, nhưng hầu như đều là nhà hàng riêng, nào có ai mời hắn đi khu thương nghiệp chứ.
Yến Mạt cười, không trả lời vấn đề này, đưa tay về phía cô, " Đưa túi xách cho tôi."
Thanh Nhược thuận theo đưa cho hắn. Hôm nay cô đeo túi màu đen trang trí họa tiết tơ sáng màu. Yến Mạt cầm túi. Nếu hắn đi một mình thì phong cách nhất định sẽ trông rất quỷ dị khác người, có điều hiện tại bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp, hai người sóng vai cùng đi lại thành ra một bức tranh rất hài hòa đẹp mắt.
Biết Yến Mạt chưa tới đây bao giờ nên Thanh Nhược rất tự giác dẫn đường cho hắn. Khu ẩm thực khá đông người, hôm nay cũng không phải cuối tuần, vì thế hai người không cần xếp hàng mà được nhân viên nhà hàng dẫn tới bàn ăn luôn.
Điều hoà trong nhà hàng để nhiệt độ khá cao. Thanh Nhược cởi áo khoác đặt sang một bên, hỏi Yến Mạt, " Anh không nóng sao?"
Yến Mạt hơi do dự lắc đầu, Thanh Nhược đưa thực đơn cho hắn, " Anh xem muốn ăn gì?"
Yến Mạt đẩy thực đơn về, " Tôi chưa từng tới đây, em xem có món gì ngon thì gọi."
Thanh Nhược nghe vậy cũng không khách khí, nhận thực đơn gọi món, đặt xuất cho ba người ăn. Phục vụ trước khi đi còn mỉm cười nói đùa với Yến Mạt, " Thật dễ nuôi."
Yến Mạt cầm cái ấm nhỏ trên bàn rót nước cho Thanh Nhược, ánh mắt ôn nhu, mu bàn tay hắn khẽ chạm vào lưng cốc, độ ấm lan toả.
Thanh Nhược ngoan ngoãn nhìn hắn, cầm ly nước thổi hai hơi, sau đó nhấp một ngụm nhỏ. Hai người ngồi một lúc thì phục vụ đi tới nhắc nhở mọi thứ đã chuẩn bị xong. Thanh Nhược đứng dậy nói với Yến Mạt, " Đi rửa tay thôi."
Yến Mạt không đáp, cầm túi xách của cô đứng lên, đi qua ghế của cô lại cầm thêm áo khoác rồi mới theo sau Thanh Nhược.
Tuy trước đó cái gì không biết nhưng sau một lúc quan sát hắn cũng đã phần nào hiểu được cách ăn nơi đây. Điểm thú vị của món thịt nướng là phải dùng rau dưa tự cuốn thịt và gia vị theo khẩu vị của mình.
Quả thật đây là lần đầu tiên Yến Mạt ăn uống kiểu này. Mới đầu hắn còn cảm thấy có chút phản cảm, cho đến khi thấy cô gái nhỏ bên cạnh có vẻ đã đói bụng, ngồi nghịch ly nước trong tay mà cái mũi luôn không tự giác hít mấy hơi mùi thịt nướng đang phiêu phiêu trong tiệm, rồi sau đó tần suất uống nước càng nhiều hơn.
Cô gái ngốc đang thèm ăn kìa.
————
Chỗ rửa tay của tiệm khá rộng rãi, mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch, chỗ thoát nước rất sạch sẽ, trên mặt tường treo một khung gương to cùng màu với mặt bàn, ánh đèn đủ sáng lại không gây chói mắt, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Người phục vụ trong tiệm khá đông, đi tới đi lui. Thanh Nhược biết hắn vẫn đi theo sau mình nên cũng không ngoảnh lại. Bây
giờ nhìn vào trong gương mới thấy người đàn ông đằng sau còn mang theo cả túi xách và áo khoác của mình. Cô cười rộ lên, " Quần áo không cần đem theo đâu, có nhân viên cửa hàng trông hộ mà."
Yến Mạt là loại người rất khó tin tưởng người khác, nhưng khi nghe Thanh Nhược nói vậy cũng không đáp lại, chỉ tránh bàn tay cô đang duỗi tới, " Tôi cầm cho, em rửa tay trước đi."
" Được." Thanh Nhược rửa sạch tay, vì cảm thấy ngượng ngùng nên chỉ tuỳ ý lau qua bọt nước liền đi tới nhận túi xách cùng áo khoác. Yến Mạt thuận thế đưa cho cô, sau đó lấy hộp giấy ở bên cạnh cúi đầu thay cô lau nốt vài giọt nước còn đọng trên mu bàn tay.
Vì Yến Mạt cao hơn Thanh Nhược nhiều nên thời điểm cúi đầu lau tay cho cô, tóc hắn rũ xuống, vừa vặn được ánh đèn chiếu lên, phản quang trong gương.
Thật chói mắt.
Thanh Nhược chớp chớp mắt, dời tầm nhìn từ đỉnh đầu xuống tay hắn.
Nghiêm túc, lại tinh tế.
Mỗi khi người đàn ông này làm việc đều như vậy.
Hắn lau khô tay cho Thanh Nhược rồi mới tự mình đi rửa tay, lau khô nước, sau đó rất tự nhiên đi đến nhận lấy quần áo cùng túi sách của cô.
Cũng từng có không ít người theo đuổi Thanh Nhược, thời cao trung có, đại học cũng có, ai cũng đều rất tốt. Bọn họ cẩn thận chiều chuộng dỗ cô vui vẻ, thường xuyên tặng quà hoặc mời cô đi ăn.
Nhưng không rõ do nguyên nhân gì, có lẽ vì tính tình quái gở mà Thanh Nhược rất khó mở lòng với người khác, tính cô cũng không dễ hoà đồng. Cuối cùng không phải do cô cảm thấy áp lực thì cũng do đối phương mệt mỏi bỏ cuộc trước.
Cô còn tưởng rằng tất cả nam giới đều như vậy cơ. . truyện đam mỹ
Quá cẩn thận để ý sẽ làm đối phương cảm thấy áp lực, mà quá trưởng thành đĩnh đạc lại khiến người ta lầm tưởng rằng bọn họ chưa đủ yêu.
Thanh Nhược nhìn tấm lưng rắn rỏi của người đàn ông trước mặt, lắc đầu cười. Kỳ thực so với những người khác phái cô từng tiếp xúc qua, anh ta mới là kẻ nguy hiểm nhất, sao có thể cảm thấy anh ta là người tốt nhất được chứ.
—————
Hai người trở lại chỗ ngồi, đồ ăn đã được bày biện chỉnh tề trên bàn. Ngoài thịt nướng, Thanh Nhược còn gọi vài món khác nữa. Có điều đã gọi là cửa hàng thịt nướng Hàn Quốc thì đương nhiên thịt nướng mới là món ngon nhất ở đây, cũng là món Thanh Nhược nóng lòng muốn thưởng thức nhất.
Yến Mạt không biểu hiện ra đây là lần đầu tiên hắn ăn món này, cũng không cần Thanh Nhược giúp đỡ, trong lúc đợi đồ ăn lên hắn đã tranh thủ quan sát xung quanh, hiện tại chỉ cần nhìn cô làm mẫu một lần là đã tự biết đeo bao tay cuốn thịt.
Thanh Nhược thèm thuồng nửa ngày giời, cuối cùng cũng được cắn một miếng. Thịt nướng nóng hổi toả hương ngào ngạt, hoà lẫn với mùi vị rau dưa thanh thanh, thêm chút nước chấm vị yêu thích, ngon đến nỗi gương mặt cô gái nhỏ tràn đầy biểu cảm thoả mãn, nhắm hai mắt một hơi chén sạch miếng thịt cuốn.
Yến Mạt xem mà buồn cười, chút cảm giác bài xích còn xót lại cũng bay sạch. Ừm...thịt nướng nhìn có vẻ cũng khá ngon đấy chứ.
Không chờ cô hỏi, hắn đã một bên chuẩn bị cuốn cái thứ hai, một bên nói, " Nhà hàng này thật sự không tồi."
Thanh Nhược nghe vậy cười đến thỏa thuê đắc ý, " Đương nhiên, tôi đã nói nhà hàng này ăn ngon mà."
Yến Mạt gật đầu, " Ừm", sau đó đưa cuốn thịt thứ hai vào miệng.
Nhìn Yến Mạt như vậy, Thanh Nhược cảm thấy thịt nướng trước mặt trông thật ngon, so với những lần ăn trước đó lại càng ngon hơn, cũng nhanh tay bắt đầu cuốn thịt.
Càng xem càng cảm thấy Thanh Nhược trông rất giống mèo, hơn nữa còn là loại mèo ú ham ăn. Yến mạt nhìn ánh mắt sáng ngời cùng khoé miệng lấp lánh ánh nước của cô, khó có được một lần nghi ngờ ánh mắt của mình. Nhất định là mấy tiếng trước mắt hắn có vấn đề mới có thể cảm thấy cô gái này yểu điệu thanh tao....
Thịt nướng ăn nhiều sẽ ngấy, nhưng càng ăn, lòng Yến Mạt lại càng mềm. Nhìn cô gái nhỏ mỹ mãn ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng bỏ thìa xuống, ngón tay hắn bỗng có chút ngứa, rất muốn vươn tay xoa bóp đôi má trắng trẻo mềm mại ấy một phen.
Thanh Nhược cầm theo áo khoác đứng lên, Yến Mạt cũng xách túi đi theo cô ra quầy thu ngân thanh toán.
Yến Mạt không định giành trả tiền với cô. Lần đầu tiên được cô gái nhỏ mời cơm, hắn không những không ngại, trái lại cảm thấy rất thoải mái, còn nghĩ có lần thứ hai, thứ ba,....
Thanh Nhược trả tiền xong, vừa quay lại Yến Mạt đã rất tự nhiên cầm túi xách cho cô, " Mặc áo khoác vào đi."
Cô ấy có hơi xuề xoà, có hơi lười, nhưng thực sự rất ngoan.
Trong tiệm đèn bật sáng trưng, không khí náo nhiệt. Ra đến cửa ngẩng đầu mới biết trời đã tối sầm. Kỳ thực hiện tại vẫn chưa đến 8 giờ, do mùa đông tối sớm mà thôi.
Ngoài trời lất phất mưa bụi, từ tầng 3 cách lớp cửa kính nhìn xuống ánh đèn rực rỡ đủ màu của khu thương mại có chút loá mắt.
Yến Mạt nhìn thoáng qua bốn hướng đường của trung tâm khu thương mại, nói với Thanh Nhược: " Vào đó đi dạo một chút rồi hẵng về."
Lúc nói chuyện hắn hơi nghiêng đầu nhìn cô, cùng lúc Thanh Nhược cũng phản ứng y hệt quay đầu nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau, giữa một bên là ánh đèn sáng trưng trong tiệm, một bên là ánh sáng lờ mờ ngoài lối đi.
Lấy hai người làm trung tâm, phân chia hai mảng sáng tối.
Cô gái bỗng nhiên trở lên xinh đẹp đến kỳ lạ, như bông hoa đột nhiên nở rộ rực rỡ dưới ánh mặt trời nhưng rồi lại xấu hổ e ấp.
Yến Mạt đột ngột cười rộ lên, cả trái tim lẫn ánh mắt đều trở lên mềm mại, ôn nhu lan tràn, " Chúng ta đi dạo một lát đi?"
Thanh Nhược vốn không định cười, có điều nụ cười của anh ta quá chân thật, mà đây lại là lần đầu tiên cô thấy một Yến Mạt như vậy. Cả khuôn mặt anh bỗng bừng sáng sinh động, khiến người ta không tự giác bỏ quên tây trang màu đen cùng thân hình cao lớn, khí thế cường đại kia của anh, trong đầu chỉ còn đọng lại duy nhất nụ cười ấy.
Vẻ mặt cô nàng có chút ngốc, trong mắt lại không ngăn được pha nhiễm ý cười, gật đầu nói, " Được."
【For you.】
Thật ngoan, thật.....
Thôi bỏ đi.
Haiz.
- 26/12/2020-
Truyện convert hay :
Đan Đạo Tông Sư