Trong phòng học nhạc, một bóng người đơn bạc ngồi trước chiếc đàn piano cũ kỹ đang đàn từng nốt một.
Có mấy học sinh tan học đi ngang qua, nhìn xuyên qua bệ cửa sổ đầy tro bụi vào trong phòng, một đứa hét lên: " — Thầy Cao, thầy đàn gì vậy ạ!"
Trẻ con nơi này toàn nói tiếng địa phương, chỉ có khi đi học mới phối hợp nói vài từ tiếng phổ thông khẩu âm rất nặng với giáo viên.
Cao Tiểu Vũ ngừng động tác, đẩy kính trả lời: "Đang tập "The Bell" của Liszt."
Mỗi ngày tan học anh đều quen luyện tập vài lần ở trong phòng học.
Dù cho ở đây không ai có thể thưởng thức một bản nhạc có độ khó cao này nhưng ngày nào Cao Tiểu Vũ cũng tập, anh cần dùng một cách nào đó để đối đầu với cuộc sống bình thản của mình.
Tiếng học sinh đùa giỡn ngoài cửa sổ rất ồn ào.
Cao Tiểu Vũ cau mày tiếp tục chơi đàn, anh hơi mất tập trung nên luôn chơi sai nốt.
Chờ khi bên ngoài yên lặng rồi anh mới ngừng lại, dọn dẹp phòng nhạc nho nhỏ rồi khóa cửa rời đi, về nhà một mình.
Anh đi trên hành lang trống rỗng, đi ngang qua bảng đen với tờ thông báo hình chữ nhật với bốn chữ lớn ở giữa – Thanh xuân bay cao.
Cao Tiểu Vũ thấy đuôi của chữ Cao có hơi xước, anh dừng bước nghĩ ngợi rồi vào một phòng học trống tìm phấn, sau đó bước lại, cúi xuống, từ từ đồ nét đuôi.
Có người vỗ nhẹ vào vai anh.
Cao Tiểu Vũ ngẩng đầu.
Người vỗ là một giáo viên tình nguyện trẻ tuổi, dạy mỹ thuật.
Dáng người cao ráo với một mái tóc đen thẳng, tên là Phương Vũ.
Hi, tôi là Vũ, lần đầu gặp cô đã giới thiệu như thế.
Cô tươi sáng, hào phóng, lúc cười lên làm người ta cảm thấy rất ấm áp.
Cô xưng mình là Vũ, chuyện này cũng liên quan đến rất nhiều giáo viên và học sinh trong trường gọi cô là cô tiểu Vũ.
Cô tiểu Vũ, cô tiểu Vũ.
Thật ra trong trường này vẫn có một thầy Tiểu Vũ, chỉ là người khác không gọi anh thân thiết như thế mà thôi.
Cao Tiểu Vũ câu nệ lùi lại một bước: "Cô tiểu Vũ...!cô chưa về à?"
"Đi ngay đây." Phương Vũ nhiệt tình, "Thầy Cao, đi ra chung đi."
Nếu là ngày thường chắc chắn anh sẽ từ chối tan tầm cùng giáo viên khác.
Nhưng hôm nay tâm trạng của Cao Tiểu Vũ khá tốt vì Trần Chu hẹn anh tối nay ăn cơm.
Tâm trạng tốt sẽ làm vài chuyện khác thường.
Cao Tiểu Vũ suy nghĩ rồi nói với cô giáo tiểu Vũ: "Được, đi chung thôi."
Bọn họ cùng nhau đi ra khỏi khu phòng học.
Phương Vũ nói: "Thầy Cao, tôi nghe nói anh và tôi tốt nghiệp chung một trường?"
Cao Tiểu Vũ đẩy mắt kính, gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy tôi phải gọi anh một tiếng đàn anh rồi."
"Không cần đâu, đừng gọi như vậy."
Một khoảng lặng.
Phương Vũ do dự hỏi: "Thầy Cao, vậy là anh đọc định hướng rồi mới quay về dạy học đúng không, sao không ở lại bên kia phát triển."
"Tôi không đọc định hướng." Cao Tiểu Vũ lắc đầu, "Trở về là vì bà của tôi, bà nuôi tôi khôn lớn nên tôi muốn về làm bạn với bà."
"À, thì ra là thế." Phương Vũ cảm thán, "Vậy cũng tốt, tôi muốn chăm sóc ông bà cũng không có cơ hội, lúc tôi còn nhỏ họ đã mất rồi."
Cao Tiểu Vũ: "Năm ngoài bà tôi cũng đi rồi cho nên bây giờ tôi thường xuyên cảm thấy mình ở lại nơi này không còn ý nghĩa nữa."
Giọng điệu của anh rất kỳ lạ, nó mang theo một sự bình tĩnh đầy hờ hững.
Phương Vũ không nói tiếp, họ im lặng đi dưới ánh nắng chói chang.
Lúc này Lý Chí Nguyên đi tới cau mày hô cut.
Lý Chí Nguyên nói với nữ diễn viên trẻ tuổi kia: "Dương Nhất Kiết, cảm xúc của cô không đúng, sao có lúc cô luôn né tránh Trịnh Quan Ngữ vậy?"
Nữ diễn viên tên Dương Nhất Khiết kia xấu hổ, bởi vì đây đã là lần quay thứ ba.
"Ngại quá đạo diễn Lý, tôi....!Tôi có chút không nhập vai được, vừa đối mắt với thầy Trịnh tôi đã thấy luống cuống."
Trịnh Quan Ngữ ở cạnh không nhịn được cười.
Rất nhiều người mới khi đối diễn với y đều luống cuống, chỉ có mỗi một Minh Tranh rất bình tĩnh tự nhiên đối diễn với y, có đôi khi còn áp cả diễn xuất của y, khá là ly kỳ.
Lý Chí Nguyên bất đắc dĩ: "Cô luống cuống gì chứ, có gì phải luống cuống?"
Nữ diễn viên đỏ bừng cả mặt, nhỏ giọng: "Tôi hơi căng thẳng......"
Lý Chí Nguyên chỉ có thể kéo cô và Trịnh Quan Ngữ đi về trong phòng học để nữ diễn viên điều chỉnh trạng thái của mình lại lần nữa.
Bây giờ đứng lâu Trịnh Quan Ngữ sẽ thấy hơi chóng mặt.
Khi đạo diễn dạy diễn cho nữ diễn viên y đã nóng đã đứng không vững, chỉ có thể đi vào phòng học ngồi nghỉ ngơi một lát.
Ngồi một lúc lại thấy chán, y định chơi đàn để giết thời gian.
Mấy bạn diễn viên quần chúng diễn học sinh ghé đến nhìn y đàn, ríu rít hỏi Trịnh Quan Ngữ này kia.
—Anh mấy tuổi?
Y đáp, anh hai tám.
—Nhà anh ở đâu vậy?
Y đáp, ở Tô Châu.
—Có xa đây không?
Y đáp, rất xa.
—Ở nhà anh có gì chơi vui không?"
Y đáp, có.
—Ai dạy anh chơi piano?
Y đáp, mẹ anh.
Bọn nhỏ hỏi gì Trịnh Quan Ngữ cũng trả lời từng cái một, rất kiên nhẫn.
Khi đang chờ câu hỏi kế tiếp thì Trịnh Quan Ngữ nghe được một giọng nói trầm thấp: "Đạo diễn nói tối có một cảnh hôn, anh biết chưa?"
Trịnh Quan Ngữ dừng tay kinh ngạc quay đầu lại.
Minh Tranh đang đứng chắp tay sau lưng nhìn y, đứng đến biếng nhác.
Lúc này bên cạnh đang có một đám mầm non đất nước to mắt nhìn hai người, không biết nghe có hiểu không.
Hiển nhiên Minh Tranh không thèm để ý đến ánh mắt của đám nhóc này, thấy Trịnh Quan Ngữ không đáp còn lặp lại: "Đạo diễn nói buổi tối hai chúng ta diễn cảnh hôn cho ông ấy xem để sắp xếp vị trí máy."
Trịnh Quan Ngữ: "..."
Một thằng nhóc cười ha há, "Cảnh hôn! Hôn môi ạ?!!"
Đám mầm non đất nước phấn khích cả lên.
"..." Trịnh Quan Ngữ bất lực trừng mắt nhìn Minh Tranh, "...!Cậu phải nói luôn bây giờ với tôi à?"
Minh Tranh nhìn một đám trẻ con.
"Được rồi, nói cái khác." Minh Tranh nói, "Vậy xin hỏi thầy Cao Tiểu Vũ, anh đang đàn gì vậy?"
Trịnh Quan Ngữ quay đầu lại, đáp bằng giọng điệu của Cao Tiểu Vũ: "The Bell của Lizst."
Cao Tiểu Vũ trong phim luyện đàn không tốt nhưng Trịnh Quan Ngữ lại đàn rất thành thạo.
Minh Tranh và một đám nhóc ở sau y lẳng lặng nghe y đàn, nghe một lát vậy mà nghe chăm chú.
Minh Tranh hoài nghi rằng Trịnh Quan Ngữ đang cố ý khoe khoang cho mình xem, dù sao sau khi mình tới y đã bắt đầu đàn nghiêm túc hơn.
Khúc này tên là "The Bell"? Đúng là tiếng chuông, Minh Tranh nghĩ.
Âm thanh đó như có uy lực, từng nốt đánh tới làm tâm trí người ta tràn ngập tiếng ding ding dong dong.
Cũng may đạo diễn đến tìm gọi Trịnh Quan Ngữ đi đối diễn trước khi cậu sắp bị nốt nhạc đánh cho bất tỉnh nhân sự.
Âm thanh của "The Bell" đột ngột dừng lại và nhịp đập con tim của cậu cũng trở lại bình thường.
Trịnh Quan Ngữ đứng dậy, nhìn đám nhóc bên cạnh rồi sát lại gần nhẹ giọng hỏi cậu: "Hay không?"
Bởi vì khoảng cách quá gần cho nên Minh Tranh rõ ràng phát hiện ra sắc mặt của Trịnh Quan Ngữ hơi tệ.
Hôm nay quay quá lâu, anh ấy luôn trong trạng thái ăn không no nên thể lực bị tiêu hao quá mức.
Mệt thế này vẫn còn thảnh thơi trêu ghẹo mình.
Trịnh Quan Ngữ không nghe thấy câu trả lời hỏi lại lần nữa: "Hỏi cậu đấy, hay không?"
Minh Tranh lùi về sau một bước, trả lời mơ hồ: "Cũng được."
"Xem ra cậu nghe không hiểu nhiều rồi, thật ra tôi đàn sai nhiều lắm." Trịnh Quan Ngữ nói, "Khúc này rất khó chơi.
Tôi biết đàn nhưng không giỏi."
"Không thích nghe nhạc cổ điển.
Nghe cũng không biết là có hay hay không, chỉ cảm thấy tốc độ tay của anh rất nhanh."
Trịnh Quan Ngữ xoa cổ tay cười: "Ừ.
Lúc trước tay chưa bị thương còn nhanh hơn, tốc độ tay của độc thân lâu năm."
Có lẽ y muốn