Chuyện theo dõi Cao Tiểu Vũ vẫn không dừng lại.
Dù cho bọn họ đã hôn, đã nắm tay nhau thì phần lớn thời gian Trần Chu cũng không quên công việc của mình, anh biết rõ hành tung của Cao Tiểu Vũ, biết được liệu Cao Tiểu Vũ có bí mật liên lạc với Cao Bân hay không.
Theo dõi đã lâu nhưng Trần Chu không thu hoạch được gì. Cao Tiểu Vũ quá nhạt nhẽo, theo dõi anh là một chuyện cực kỳ nhàm chán. Một hôm nọ Trần Chu đi theo anh ra chợ, ở trên đường còn chán đến mức thuận tay bắt một tên trộm.
Và hôm nay là một ngày khá mới mẻ, Cao Tiểu Vũ đi liên hoan. Đúng vậy, anh thật sự đi liên hoan với đồng nghiệp cùng trường.
Trần Chu cẩn thận theo họ đến một nhà hàng Tứ Xuyên. Ẩn sau một góc khuất bên ngoài, Trần Chu từ xa nhìn Cao Tiểu Vũ qua cửa kính quán ăn, anh quan sát rồi lấy điện thoại ra.
Trần Chu thấy Cao Tiểu Vũ nhấc máy, trong ống nghe truyền đến giọng của Cao Tiểu Vũ: “— Alo.”
Trần Chu hỏi anh: “Em đang ở đâu?”
“Em ở ngoài… liên hoan.” Cao Tiểu Vũ nói, “Sao vậy, có việc gì à?”
Trần Chu nghe xong không nói gì chỉ cúp máy, anh chợt quên mất ý định gọi điện ban đầu của mình.
Có lẽ là vì chán, có lẽ là vì điều gì khác, không nói rõ được.
Nhưng Cao Tiểu Vũ, người còn đang liên hoan lại bắt đầu mất hồn mất vía vì cuộc điện thoại này.
Thật ra nếu là những lúc bình thường thì loại người quái gở như Cao Tiểu Vũ sẽ không đến bữa liên hoan này, nhưng vì hôm nay là sinh nhật của Phương Vũ, anh không từ chối được sự nhiệt tình của cô Tiểu Vũ nên cuối cùng anh đã đến.
Vì Cao Tiểu Vũ rất ít khi xuất hiện ở những buổi liên hoan nên anh bị đồng nghiệp rót rượu. Cụ thể là bốn chai Hoa Tuyết, một ít rượu trắng và một chai rượu đỏ Phương Vũ mang tới.
Tửu lượng của Cao Tiểu Vũ rất tốt, có lẽ là do di truyền từ người cha khốn nạn kia. Chẳng qua con người có thể nói dối ở một vài thời điểm, chẳng hạn như lúc uống rượu với đồng nghiệp — Anh vờ như mình có tửu lượng rất kém, vẫn luôn từ chối không uống được không uống được và trốn rượu nguyên cả quá trình.
Nhưng dù thế vẫn bị rót không ít.
Đến khi bồn chồn không chịu được nữa Cao Tiểu Vũ mới đứng dậy chào tạm biệt, nói mình uống nhiều quá khó chịu nên muốn đi trước một bước.
Ngoài Phương Vũ ra thì không có ai đứng lên tiễn anh. Phương Vũ tiễn thẳng anh đến cửa, nói gọi xe giúp anh. Cao Tiểu Vũ xua tay: “Cô Tiểu Vũ, tôi say xe, xe nào cũng say hết nên tôi sợ ói trên đó còn phải trả tiền rửa xe cho người ta.”
Phương Vũ vẫn có chút lo lắng: “Nhưng trông anh say lắm, không thì…”
“Tôi chỉ say trong đó thôi.” Cao Tiểu Vũ cười với cô, “Ra ngoài là hết say.”
Phương Vũ giữ anh lại: “Đàn anh, không thì anh ở lại một lát đi.”
Cao Tiểu Vũ lắc đầu, anh lấy mắt kính xuống lau: “Có người đang chờ tôi.”
Phương Vũ nhìn xung quanh lấy làm lạ: “Ai?”
“Không biết, hẳn là anh ấy đang ở nơi nào đó nhìn tôi thôi.”
Anh nói rất kỳ lạ, lời như say nhưng lại nói rất nghiêm túc.
Cao Tiểu Vũ nói xong một câu không đầu không đuôi này thì cất bước đi mất.
Anh bước chậm trên đường về nhà. Trần Chu luôn giữ một khoảng cách không xa không gần với anh, quan sát, nhìn trộm.
Trần Chu đi theo sau anh, nhìn những bước chân thong thả thậm chí là nhẹ nhàng của Cao Tiểu Vũ.
Vui vẻ gì đây?
Trần Chu nhìn rồi nhìn cũng vô tình thấy tâm trạng tốt hơn không ít.
Khi quay cảnh này họ quay trên một con dốc dài.
Đoạn đường đó rất dài, rất dài, bọn họ một trước một sau bước tới.
Trong tưởng tượng…. Cảnh này hẳn là rất đẹp. Minh Tranh nhìn bóng lưng của Trịnh Quan Ngữ, trong lòng cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn, cậu có thể cảm nhận được bản thân mình dần dần nhập diễn, đã có thể bắt được một chút biến hóa vi diệu trong lòng Trần Chu —
Sự theo dõi của Trần Chu với Cao Tiểu Vũ đã sớm biến chất. Đây không phải là theo dõi, càng không phải là thăm dò. Ở một nơi Cao Tiểu Vũ không biết, anh đang làm bạn với “nhiệm vụ” của mình.
Trên kịch bản không nói lý do tại sao Trần Chu lại muốn gọi cuộc điện thoại kia, nhưng Minh Tranh tự hiểu là — khi anh thấy đồng nghiệp rót rượu cho Cao Tiểu Vũ thì cảm thấy trong lòng khó chịu.
Anh bắt đầu quan tâm Cao Tiểu Vũ.
Hết cách rồi, mỗi ngày anh chỉ nhìn một người, tất cả sự chú ý của anh đều đổ dồn vào Cao Tiểu Vũ.
Cao Tiểu Vũ dường như đã trở thành một phần của cuộc sống.
Sau khi đến nhà dưới lầu, Cao Tiểu Vũ không đi lên nữa.
Bước chân của anh dừng trước nhà Trần Chu, anh tự hỏi rồi giơ tay lên gõ cửa thật nhẹ. Nhưng ngay cả khi tiếng gõ có nhẹ hơn thì cũng là trái ba tiếng phải ba tiếng lặp đi lặp lại, vẫn làm người nghe rất lo lắng.
Cao Tiểu Vũ gõ rất kiên nhẫn. Anh biết sẽ không ai mở cửa nhưng anh vẫn đứng chờ một điều gì khác.
Một phút sau, Trần Chu vẫn luôn ẩn ở chỗ tối đi ra, nắm lấy cổ tay anh.
Cao Tiểu Vũ cười nhẹ nhàng hỏi: “Sao anh lại ở ngoài về.”
Giọng điệu biết còn cố hỏi.
Trần Chu ngửi được mùi rượu trên người anh, nhíu mày: “Uống bao nhiêu rồi?”
Con người có đôi khi có thể nói dối. Cao Tiểu Vũ tháo kính xuống bỏ vào trong túi, cúi đầu nói: “Rất nhiều…. Hơi chóng mặt. Ừm, em quên mang chìa khóa nên nên muốn nhờ anh giúp em.”
Khoảng cách của họ thật sự rất gần, Cao Tiểu Vũ giả say dán mặt mình vào cổ Trần Chu mập mờ dụi dụi, lại nói: “Uống nhiều quá, thật chóng mặt.”
Trong kịch bản không có đoạn này, bọn họ chỉ đứng đó nắm tay nhau rồi cậu ôm Cao Tiểu Vũ vào nhà mà thôi, cảnh này đến đây là hết.
…… Minh Tranh có thể cảm nhận được rất rõ ràng Trịnh Quan Ngữ đang trêu chọc mình, y đổi cách diễn.
Cảnh này diễn tiếp làm sao đây? Minh Tranh có hơi bối rối, cậu sững ra một lúc rồi cau mày cảm nhận nhiệt độ và mùi từ
cơ thể đối phương —
Trên người Trịnh Quan Ngữ có mùi rượu nhàn nhạt, trước đó quay cảnh uống rượu trên bàn cơm hẳn là y đã uống mấy ly. Mùi rượu hòa với mùi nước hoa gỗ mục của y thế mà lại thơm một cách kỳ lạ?
Minh Tranh phát hiện mình như thể đã quen với mùi trên người Trịnh Quan Ngữ, cậu không ghét mùi của người này.
Động tác tiếp theo hẳn là đỡ vai Trịnh Quan Ngữ: “Tôi thấy em cứ như đang vờ say?”
Sau đó Cao Tiểu Vũ đáp: “Ừm, em vờ đó. Anh ghét không?”
Sau đó Trần Chu sẽ kéo anh vào nhà, đạo diễn hô cut.
Nhưng Minh Tranh biết cảnh này không thể diễn như vậy. Bởi vì Trịnh Quan Ngữ đã nghiêng người tới làm một động tác ám chỉ “Em muốn hôn anh”, ám chỉ rất rõ ràng.
Biểu cảm của y rất tự nhiên, dù cho khi nằm ngoài kịch bản vẫn thành thạo như thế, như thể vẫn diễn theo nguyên tác.
Giây phút đó, trong lòng Minh Tranh có chút rối loạn.
Cậu không thể tin được Trịnh Quan Ngữ lại có gan làm chuyện thế này, ngang nhiên thêm cảnh cho mình trước ống kính… Say thật rồi sao?
Nhưng người ta cho cảnh mà không nhận thì hèn lắm. Minh Tranh cắn răng cúi đầu trán kề trán với Trịnh Quan Ngữ — nhìn nhau, ánh mắt đối diện, dáng vẻ muốn hôn nhưng không hôn, đôi môi chạm nhau như gần như xa.
Lý Chí Nguyên không kêu dừng lại nhưng sắc mặt đã hơi khó coi. Ông nhịn không kêu cut là vì trạng thái hôm nay của Minh Tranh rất tốt, diễn ra được vẻ kiềm chế, ngầm mê muội. Gần đây Minh Tranh càng ngày càng tiến vào trạng thái, cảnh hôm nay cực kỳ tốt.
Ở một phạm vi hợp lý thì Lý Chí Nguyên vẫn luôn khuyến khích diễn viên phát huy ngẫu hứng, chỉ cần phù hợp với logic của kịch bản ông sẽ rất ủng hộ, nhưng ngẫu hứng của Trịnh Quan Ngữ… có phải hơi quá rồi không?
Tình thế hơi khó xử. Bởi vì cảm giác của hai người này rất đúng, kêu cut thì tiếc.
Nhìn rồi nhìn.
Trong máy quay, Minh Tranh vẫn ôm Trịnh Quan Ngữ, bờ môi của họ nhẹ nhàng dán vào nhau…. Ban đầu chỉ là thăm dò nên không ai có hành động hấp tấp.
Dù sao cũng là tình huống đột phát, lúc gặp vẫn có chút bối rối nên Minh Tranh lựa chọn đọc thoại trước, sau đó gặp chiêu nào thì phá chiêu đó.
“Tôi thấy em cứ như đang vờ say.” Cậu nói.
“Ừm, vờ đó.” Trịnh Quan Ngữ cười tiếp lời, “Anh ghét không?”
Hai nhân viên giơ thiết bị thu âm bên cạnh là cách họ gần nhất, nghe vậy không khỏi giật mình… Bản lĩnh đọc lời thoại của Trịnh Quan Ngữ thật tốt quá rồi, giọng khiêu khích trêu chọc rất tuyệt vời, làm cho người nghe nổi cả da gà.
Sau khi Minh Tranh mất tập trung một lúc ngắn thì ma xui quỷ khiến lại đáp một câu:
“Lúc em không giả vờ thì thế nào?”
Đây là lời thoại không có trong kịch bản.
Giây tiếp theo bắt đầu mất khống chế.
Trịnh Quan Ngữ đè vai Minh Tranh, ấn chặt cậu vào cửa mà hôn, có vẻ là không muốn cậu vùng ra nên động tác trên tay hơi thô bạo, nhưng nụ hôn trên môi lại rất nhẹ nhàng thăm dò từng chút… Sau khi chắc chắn người này không đẩy ra y mới đưa sâu vào, quấn lấy đầu lưỡi đối phương nhẹ nhàng mút lấy.
Là một nụ hôn rất chu đáo và đầy tình cảm.
Đây mới là cảm giác khi Trịnh Quan Ngữ hôn người khác. Dịu dàng, không nóng vội giống như một làn gió nhẹ…. Minh Tranh bối rối nghĩ, hôn anh ấy thật sự rất thoải mái, dù sao cũng không làm người ta thấy phiền.
Lúc trước đã quay một cảnh hôn tận sáu tiếng nhưng lại khác với nụ hôn hôm nay. Minh Tranh có thể cảm nhận được tâm tính của mình đã thay đổi, trước đó chỉ cảm thấy sáu tiếng hôn kia là sự tra tấn nhưng lần này cậu lại như đang lẳng lặng cảm nhận nụ hôn này.
Trong đời Minh Tranh chỉ từng hôn một người nam là Trịnh Quan Ngữ, cậu không có kinh nghiệm phong phú. Trên thực tế, cậu cũng cảm nhận được Trịnh Quan Ngữ có chút ngây ngô, có vẻ là vì đang thử thăm dò mình nên luôn chừa lại một khoảng trống.
Trường quay rất yên tĩnh, tiếng môi lưỡi giao nhau như bị phóng đại, tất cả mọi người ở đây đều nín thở, bọn họ hôn ra một loại âm thanh dính nhớp và hơi vang.
Lý Chí Nguyên nhìn đến sững sờ.
Vì Minh Tranh đáp lại nên động tác của Trịnh Quan Ngữ không kiêng nể gì nữa. Y đặt tay lên eo Minh Tranh, thử thăm dò luồng tay vào……
Chờ đến khi Lý Chí Nguyên nhìn thấy đôi tay đang mò mẫm của Trịnh Quan Ngữ thì cuối cùng mới không ngồi yên được nữa, lớn tiếng hô với họ: “Cut! Đủ rồi!!”
Tiếng tim đập của Lý Chí Nguyên dường như còn lớn hơn cả giọng ông nói.
Minh Tranh thở dốc đẩy Trịnh Quan Ngữ vẫn còn đang dựa vào người mình ra một chút… nhưng người này lại sáp tới nhẹ nhàng hôn cậu thêm.
“Không sao.” Y nói nhỏ, “Lát nữa tôi sẽ nói với đạo diễn là tôi say, đừng sợ.”