7.
Sau khi quay về, một khoảng thời gian dài sau đó Trịnh Quan Ngữ đều cực kỳ bận rộn.
Y cố ý làm mình bận rộn như thế.
Vốn đã nói sẽ nghỉ ngơi một năm nhưng y chẳng nhàn rỗi chút nào, đi liên hoan phim, quay quảng cáo, đi chương trình tạp kỹ, đi làm giám sát phim cho một người bạn...!Tràn trề tinh lực đến bất thường.
Trông y ngày nào cũng thật vui vẻ và cực kỳ yêu đời.
Nhưng A Mạch biết, y đang sợ trạng thái nhàn rỗi kia, lúc trước Trịnh Quan Ngữ không thích đi gameshow, nhưng bây giờ lại sẵn sàng làm khách quý phi hành chơi sinh tồn hoang dã với một đám minh tinh nhỏ ở trên đảo...
Theo hiểu biết của A Mạch về y, mặc dù nhìn Trịnh Quan Ngữ như chẳng có gì nhưng thật ra trong lòng lại rất buồn, bằng không anh ấy cũng sẽ không nhận nhiều công việc bình thường không làm.
Hơn nữa A Mạch còn cảm thấy, tà tâm của Trịnh Quan Ngữ vẫn chưa chết.
Người ta đã từ anh rồi nhưng anh vẫn nhiệt tình gọi điện cho đạo diễn Lưu Vĩnh Trú để giới thiệu nhân vật giúp Minh Tranh.
Anh là đang vội tạo ân tình nhưng vốn bên kia không cảm kích.
Đạo diễn tự mình gọi liên lạc với Minh Tranh, ngay từ đầu liên lạc đã không thông, sau này vất vả lắm mới liên lạc được Minh Tranh lại trả lời hai câu:
Phim này không hợp với tôi.
Không cần, cảm ơn.
Lúc đạo diễn Lưu gọi điện đến nói cho Trịnh Quan Ngữ những lời này là lúc đang mở loa ngoài, y đang thử quần áo cao cấp thu đông do nhãn hàng gửi đến trong phòng thử đồ, Trịnh Quan Ngữ muốn chọn một bộ để đi thảm đỏ vào tuần tới.
A Mạch cầm điện thoại, nghe hai câu kia của đạo diễn Lưu xong thì muốn rớt cả hàm...!Đây là lần đầu tiên cậu nghe nói có người mới từ chối Lưu Vĩnh Trú.
Vừa dứt lời Trịnh Quan Ngữ đã kéo cửa phòng thay đồ ra, nhận điện thoại: "Cậu ấy không muốn quay thì thôi bỏ đi.
Đạo diễn Lưu, hôm nào mời ông ăn cơm, thật sự xin lỗi."
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Trịnh Quan Ngữ tìm số điện thoại của người nào đó rồi do dự một lúc, cuối cùng vẫn là không gọi đi.
Vốn cho rằng chỉ giới thiệu một lần là xong, nhưng không lâu sau Trịnh Quan Ngữ lại bắt đầu lên kế hoạch giới thiệu nhân vật cho Minh Tranh.
Cũng là nhân vật và đạo diễn tốt, một bộ phim tội phạm hồi hộp.
Đạo diễn kia thích dùng người mới, điều kiện của Minh Tranh cũng khá tốt, y đi nói chuyện...!chắc sẽ không có vấn đề gì
Hôm đó sau khi Trịnh Quan Ngữ ở tiệc nghe được bộ phim thì bắt đầu để ý, quay về tìm thời gian để mời đạo diễn ăn cơm và nói về tình hình của Minh Tranh.
Đạo diễn cảm thấy cũng không tệ nên gọi điện đến để Minh Tranh đi thử vai, kết quả người ta lại từ chối nói rằng không có lịch trình.
Lần này Trịnh Quan Ngữ rất cẩn thận, y nói với đạo diễn rằng đừng nhắc đến y, đừng nói là y giật dây, nhưng tại sao vẫn không nhận?
Trịnh Quan Ngữ mê mang.
Cái này không ưng cái kia không ưng, vậy đến cuối cùng Minh Tranh muốn quay cái gì?
A Mạch đối với hành vi tấn công nhưng không có kết quả của y cảm thấy cảm xúc cực kỳ lẫn lộn, một ngày nọ mới không kìm được hỏi: "Tại sao vẫn còn giúp đỡ cậu ta? Người ta cũng không cảm kích."
Lúc đó Trịnh Quan Ngữ trả lời cậu chàng: "Chẳng qua là cảm thấy đáng tiếc, muốn cho cậu ấy cơ hội quay nhiều phim hơn."
Làm diễn viên gì nữa, đi làm Bồ Tát luôn đi, A Mạch tức giận nghĩ.
Đảo mắt một năm nhanh chóng trôi qua, bộ phim "Biên giới" Trịnh Quan Ngữ làm khách mời cuối cùng cũng cũng tuyên truyền công chiếu.
Bên phim có mời Trịnh Quan Ngữ đến quảng bá nhưng vì tránh cho gặp Minh Tranh làm người khó xử nên Trịnh Quan Ngữ thẳng thừng từ chối, nói mình có việc nên không thể đi.
Thật ra cũng không tính là nói dối, quả thật Trịnh Quan Ngữ có chút chuyện, mẹ kính yêu, quý bà Trương Uyển của y đại thọ năm mươi tuổi, y nhất định phải về thăm hỏi một chuyến.
Khi về nhà mới thấy trong nhà cực kỳ náo nhiệt, người đến chúc thọ rất đông, ngoại trừ thân thích phần lớn đều là học trò của cha mẹ y.
Ngồi trong phòng một lúc Trịnh Quan Ngữ mới thấy mình cực kỳ dư thừa.
Trong tiệc họ toàn trò chuyện nhưng thứ chuyên ngành Trịnh Quan Ngữ nghe không hiểu gì, y chán đến mức bắt đầu cầm cua lên bày tỏ tình yêu.
Chán thì cũng thôi đi, còn bị học sinh của cha mẹ nhìn, chụp ảnh chung ký tên cho họ...
Sau khi tiễn mọi người Trịnh Quan Ngữ rất tự giác đi dọn dẹp bát đĩa phụ dì.
Cha mẹ y đi tiễn khách, khi đi ra ngoài hai ông bà còn cười tủm tỉm, lúc về lại gọi Trịnh Quan Ngữ đến nói: "Con lại đây cho ta."
Trịnh Quan Ngữ lập tức ngoan ngoãn buông mâm lấy làm lạ đi theo ba mẹ vào phòng khách.
Địa vị trong nhà của y rất thấp hèn, ba mẹ không thích y làm diễn viên, gặp nhau không châm chọc chế nhạo đã tốt lắm rồi.
Mới vừa ngồi xuống quý bà Trương Uyển đã hờ hững nói với y: "Trịnh Quan Ngữ, anh giỏi quá ha."
"......" Trịnh Quan Ngữ cẩn thận nhìn lại, "Con thì sao! Con về ăn sinh nhật ngài cũng không được hả?"
Gần đây y đâu có lên tin tức lá cải gì đâu nhỉ? Không có làm chuyện gì thiếu đạo đức mà?
"Anh về ăn sinh nhật mẹ mẹ rất vui." Trương Uyển trầm giọng, "Nhưng! Có phải chúng tôi đã dạy anh không được nhiễm thói hư tật xấu xa hoa dâm dật trong giới giải trí không? Anh mua cho mẹ thứ này là sao đây, khoe mình có tiền à??"
Nói xong bà chỉ vào chiếc hộp được đóng gói tinh xảo trên bàn, vẻ mặt cực kỳ không vui.
Trịnh Quan Ngữ cực kỳ khó hiểu, quà của y còn chưa lấy ra mà, đây là sao đây?
Chờ mở ra xem — là một chiếc vòng ngọc lục bảo rất dọa người.
Trịnh Quan Ngữ không hiểu ngọc nên cầm lên xem, lấy làm lạ nói: "Vòng tay này thì sao?"
Trương Uyển cho rằng y đang giả ngu, tức giận đứng bật dậy: "Bạn của mẹ nói thứ này có thể được coi là đồ cổ! Con mua cho mẹ thứ này làm gì? Để mẹ đeo ra ngoài bị người ta giật hả?!"
Trịnh Quan Ngữ: "...!Không phải con mua! Thật sự không phải con mua!"
Vì để chứng minh sự trong sạch của mình y vội vàng lấy quà của mình ra cho Trương Uyển nhìn, là một bộ bút lông thư pháp y đặt bạn mình làm, vì y thấy gần đây vòng bạn bè của quý bà Trương Uyển đăng rất nhiều hình luyện chữ thư pháp, tặng cái này chắc chắn là rất hợp lý! Ngoài ra còn có một sợi dây chuyền sapphire, dù sao cũng là đại thọ năm mươi, phải nên mua chút trang sức.
Nhưng những thứ này dù sao cũng quá tàn so với vòng tay kia...
Trịnh Quan Ngữ giải thích với cha mẹ cả nửa ngày rằng không phải mình đưa nhưng họ vẫn không tin, nói rằng bạn bè thân thiết của họ không có ai có tài lực để tặng chiếc vòng này.
Trịnh Quan Ngữ hỏi họ là ai đưa, họ nói là chuyển phát nhanh, người gửi viết tên Trịnh Quan Ngữ...
Lần này thật sự không còn gì để nói.
Đêm hôm đó Trịnh Quan Ngữ bị cha mẹ dạy dỗ cả buổi trời, ý tứ chính là bảo y làm đúng bổn phận thành thật đóng phim, đừng có có chút tiền đã đắc chí...!Lúc đi phải mang vòng đi, không muốn giữ đồ quý giá thế này trong nhà.
Sau đó Trịnh Quan Ngữ bóng gió hỏi thăm những người bên cạnh, nhưng hỏi rồi hỏi lại cảm thấy chán nản dứt khoát bỏ cuộc, vòng tay này không