Mọi người đều cho rằng chuyện bất hạnh ở gia đình chị Mộ Dung chỉ là tai nạn. Không ai có ý cảnh giác gì hết.
Ngoại trừ Trương Cổ.
Anh đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, ngậm tẩu thuốc, ngoài ra còn trang bị thêm cái can nữa.
Anh không thể khẳng định cái chết của Thiều Thiều là do thằng bé đó gây ra, không thể khẳng định thực ra nó là thứ gì, cũng không thể khẳng định dãy nhà 17 có mấy đứa bé như nó, nhưng anh ngày càng cảm nhận rõ rệt một thứ âm khí tang tóc tỏa ra từ thằng bé này.
Thứ không khí này lan tỏa khắp không trung bên trên thị trấn.
Hôm nay Trương Cổ đi xem phim, rồi trở về nhà. Dưới ánh trăng, bên trên cái giếng cũ mà Thiều Thiều chết đuối, anh nhìn thấy một khối gì đó đen đen đang cựa quậy, hình như là một đứa trẻ con.
Trương Cổ hít sâu một làn khí lạnh. Lẽ nào là oan hồn không tan của Thiều Thiều?
Bước về phía đó, còn cách vài chục mét thì anh dừng bước, nheo mắt nhìn. Hình như là bóng thằng bé.
Là nó hay sao?
Hình như nó cũng đang nhìn Trương Cổ.
Một lúc sau, nó quay người chạy đến lan can nhà chị Lý rồi nhanh nhẹn vượt qua, mất hút. Nó chạy còn nhanh hơn mèo.
Trương Cổ rảo bước đến trước cửa sổ nhà chị Lý nhìn vào, thấy thằng bé Xoa đang chăm chú chơi trò xếp hình xây nhà. Đúng là nó đã có thể xếp rất cao, một ngôi nhà trông hết sức kỳ quái.
Trương Cổ lẳng lặng lùi trở về.
Anh hơi có phần không tin ở mắt mình nữa. Liệu có phải là con ly miêu to của nhà chị Lý? Hay là một con cáo hoang dã lần mò vào đây?
Nếu đó là một đứa bé con thì nó là đứa bé nào?
Trương Cổ và anh cảnh sát Thiết Trụ vốn là bạn học cũ.
Anh quyết định kể lại chuyện này với Thiết Trụ.
Tối nay anh đến nhà Thiết Trụ. Nhà Thiết Trụ không khá giả gì, không có món gì đãi khách, Trương Cổ cầm theo một gói trà ngon.
Cả hai ngồi đối diện nhau, Trương Cổ vào đề và nói ra tất tần tật mọi tình tiết đáng ngờ về thằng bé kia. Rồi nói: “Rất có thể cháu Thiều Thiều đã bị nó làm hại.”
Thiết Trụ lắc đầu quầy quậy: “Thằng bé đó ư? Không thể!”
Trương Cổ: “Cậu hãy tin ở trực giác của tôi. Nếu không, coi chừng sẽ có một đứa trẻ nào đó sắp gặp tai nạn.”
Thiết Trụ: “Cậu bảo nó là ma à?”
Trương Cổ: “Giả sử nó đúng là ma thì tôi cũng không sợ đến thế. Được gặp ma, thì coi như tôi cũng được mở rộng tầm mắt. Nhưng đáng sợ nhất là tôi không biết nó là thứ gì.”
Thiết Trụ: “Tôi nghĩ, cậu đã xem quá nhiều phim kinh dị, rồi bị kích thích đó thôi.”
Trương Cổ: “Còn một khả năng nữa, tôi đã nghĩ rất nhiều lần rồi: thằng bé này là đứa trẻ bình thường nhưng vẫn còn một thằng bé khác mà chúng ta không thể nhìn thấy…”
Thiết Trụ vội nói ngay: “Trương Cổ, cậu đừng nói về chuyện này nữa, chúng ta chuyển kênh đi, kẻo đêm nay tôi không dám dậy để đi tè nữa cũng nên.”
Dù Trương Cổ nói gì thì Thiết Trụ vẫn cứ không tin.
Hơn 10 giờ tối thì Trương Cổ ra về. Vừa ra khỏi nhà Thiết Trụ thì chân vấp phải hòn đất, suýt ngã. Đúng lúc loạng choạng ấy anh nhìn thấy phía trước có bóng người, người ấy định tránh mặt anh nhưng không kịp nữa.
Trương Cổ đứng ngay ngắn, nhìn cho rõ. Thì ra là bà già thu gom phế liệu. Bà ta đứng ngoài cửa nhà Thiết Trụ, vẻ lấm lét, không biết đang định làm gì.
Bà ta và Trương Cổ đứng đờ ra nhìn nhau mấy giây, sau đó bà ta cúi đầu, vội vã bước đi.
Trương Cổ sửng sốt mất một lúc. Bà già này đang theo dõi anh? Chẳng lẽ bà ta định mua tóc của anh thật hay sao?
Hôm nay đến cơ quan làm việc, Trương Cổ gọi điện cho Phùng Kình.
Trương Cổ: “Gần đây Đứa Bé Vĩnh Viễn có tiếp xúc với cậu không?
Phùng Kình: “Thứ ba tuần trước chúng tôi đã chat rất lâu.”
Trương Cổ: “Sao cậu không cho tôi biết?”
Phùng Kình: “Tôi cho rằng cậu bị tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Trương Cổ: “Tại sao?”
Phùng Kình: “Cậu tự nghĩ xem, cậu đội mũ sụp xuống mặt, đeo kính râm, ngậm tẩu thuốc, cầm can, nghi ngờ đủ thứ, cậu khao khát làm thám tử sắp hóa rồ đến nơi! Hãy tỉnh lại đi, ông bạn thân ơi!”
Trương Cổ: “Các cậu mới cần tỉnh lại!”
Phùng Kình bỗng hỏi: “Cậu có cảm thấy tôi rất đáng sợ không?”
Trương Cổ: “Hôm nọ cậu hỏi tôi ba trừ một bằng mấy, tôi thấy cậu rất bí hiểm.”
Phùng Kình: “Chỉ có thế mà cũng sợ thì cậu sống sao nổi? Có ai đó hỏi trong túi cậu có bao nhiêu tiền, thì cậu sợ à? Có ai đó hỏi cậu sinh nhật ngày nào, hoặc hỏi đi Bắc Kinh nên đi thế nào, cậu cũng sợ hay sao?”
Trương Cổ: “Những điều này khác với câu hỏi của cậu.”
Phùng Kình: “Thế thì từ nay tôi cam đoan khi nói chuyện với cậu sẽ không đưa ra bất kỳ câu hỏi nào nữa.”
Trương Cổ: “Cậu cho tôi biết với: Đứa Bé Vĩnh Viễn lại nói những chuyện gì?”
Phùng Kình: “Tôi kể với cô ấy chuyện về thằng bé, vừa mở đầu vài câu cô ấy đã cấm tôi kể tiếp, vì cô ấy sợ.”
Trương Cổ: “Còn nói gì nữa?”
Phùng Kình: “Tôi không muốn nói với cậu nữa.”
Trương Cổ: “Phùng Kình, cậu có thể yêu cầu gặp mặt cô ấy không?”
Phùng Kình: “Cô ấy ở tận Giang Nam, một thành phố phong cảnh tuyệt đẹp nên thơ, cách đây hàng vạn dặm đường mây nước trăng sao, đâu dễ gì mà đến được?”
Trương Cổ: “Thế thì cậu bảo cô ấy truyền cho cậu bức ảnh, chắc là được?”
Phùng Kình: “Nếu cô ấy là người giả, gửi bừa một bức ảnh nào đó cho tôi, thì quá dễ dàng à? Dù cô ấy nói mình là Chương Tử Di , thì cũng không vấn đề gì.”
Đặt điện thoại xuống rồi, Trương Cổ mới biết có một người đang đứng sau anh, anh giật nảy mình, định thần nhìn, thì ra là Lưu Á Lệ, Trưởng ban văn hóa của thị trấn. Sao cô ấy chẳng đánh tiếng gì cả?
Lưu Á Lệ mỉm cười: “Đứa Bé Vĩnh Viễn cái gì thế? Hình như anh đang