30 NGÀY THỬ VIỆC
Tác giả: Bảo Kris
Chương 1: Ngày đầu tiên
....................
8h sáng.
Trong phòng họp, Trần Tử Đằng bước vào với bộ mặt lạnh lùng Hắn nhìn hết lượt nhân viên cũ lẫn mới của mình rồi dừng ánh mắt lại một người trong số đó. Hắn chợt nhớ lại những hình ảnh đêm qua, trong đầu hắn hoài nghi... “Cậu ta.... không phải là người đã ngủ với mình đêm qua đó sao?”. Những suy nghĩ làm hắn càng nghi ngờ không biết có phải đã nhận nhầm người?
Người đó nhìn lại Trần Tử Đằng nhưng cậu ta không hề ngạc nhiên hay tỏ ra quen biết với hắn. Chỉ gật đầu chào khi hắn ta nhìn quá lâu. Thanh Thanh thư ký của Trần Tử Đằng liền lên tiếng.
“Sếp Trần! Đây là nhân viên mới của chúng ta. Trước mắt, họ sẽ thử việc 30 ngày, chúng ta dựa vào năng lực của họ để quyết định ai sẽ là nhân viên chính thức ạ”
Trần Tử Đằng xao nhãng ánh mắt với người đó khi nghe Thanh Thanh nói. Cô Thư ký vừa dứt lời thì từng người từ trái qua phải liền cúi đầu chào Trần Tử Đằng.
“Chào sếp Trần và mọi người, tôi là Thiên Ân!”
“Dạ chào sếp Trần và mọi người, tôi xin giới thiệu tôi là Tuệ Nhi”
Hắn đưa mắt đến nhìn cậu. Lúc này cậu cũng tự giới thiệu về bản thân mình.
“Tôi...tôi là Lâm Vũ Hạo. Rất...mong mọi người giúp đỡ ạ”
Sau đó những người khác cũng giới thiệu nhưng Trần Tử Đằng không mấy để ý. Hắn ghi nhớ cái tên Lâm Vũ Hạo vào trong đầu. Hắn nhìn cậu cười một cái, cậu cũng để ý đến, nhưng cảm giác không hề an tâm một tí vào với nụ cười đó.
..........................
TRƯỚC HÔM ĐÓ MỘT NGÀY......
Vũ Hạo nhận được thông báo về việc mình sẽ được nhận thử việc ở tập đoàn lớn. Đây là công việc mà cậu hằng mơ ước mà đã phấn đấu bấy lâu nay. Cậu rất vui mừng vì lọt qua hàng trăm hồ sơ để có thể đến làm việc tại Tập Đoàn TRẦN GIA. Để ăn mừng cho niềm vui này, tối đó cậu rủ một người bạn của mình đi ăn cơm tối. Sau khi ăn xong, người bạn ấy nằng nặc đòi đưa cậu đến quán bar để giải trí. Cũng vì khá là vui nên Vũ Hạo đã đồng ý.
Ngồi trong quán Bar nghe nhạc quá lớn làm Vũ Hạo không mấy thoải mái. Nhưng cũng ráng ngồi thêm chút nữa, rồi ý định sẽ kéo người bạn về. Đang cố gắng đảo mắt để nhìn rõ người bạn của cậu quay cuồng trong tiếng nhạc phía xa. Bỗng nhiên hai kẻ lạ mặt đến bàn cậu ngồi, một tên đến sát và khoác tay lên vai Vũ Hạo. Một tên còn lại nhanh tay thả viên thuốc vào cốc rượu của cậu, viên thuốc đó tan ngay khi vừa thả vào. Vũ Hạo không để ý đến điều đó, cậu có chút hơi lo lắng bởi sự xuất hiện của họ, liền lui người ra vài bước chân. Kẻ đó vẫn cố tình đến gần hơn...
“Bọn anh có làm gì em đâu, chỉ là đến mời em ly rượu thôi. Uống xong bọn anh về bàn liền”
Nghe gã ta nói, cậu lưỡng lự vài giây. Vì không muốn bị những kẻ đó làm phiền nên cậu gật đầu cầm ly rượu chạm vào ly hai gã đó và uống cạn. Hai tên đó thấy cậu uống hết ly rượu, họ cười thật lớn và bỏ về bàn của họ. Mặc dù vậy ánh mắt hai gã đó vẫn không hề rời khỏi cậu.
Vũ Hạo sau khi uống ly rượu có chứa thuốc đó liền cảm thấy chóng mặt. Ánh đèn và thứ nhạc lớn kia càng khiến cậu thấy khó chịu trong người. Đôi mắt Vũ Hạo hoa lên và cậu đã không xác định được vị trí của người bạn của mình đâu nữa. Vũ Hạo lắc lắc cái đầu mấy cái cho tỉnh táo, cậu bước vài bước tiến đến gần sàn nhảy, gọi tên bạn mình. Nhưng có vẻ tiếng nhạc quá lớn át hẳn tiếng gọi của cậu. Vũ Hạo cảm thấy không ổn cho lắm, nếu cứ đứng ở đây thêm chút nữa e rằng cậu cũng muốn quay cuồng theo tiếng nhạc đó.
Vũ Hạo bước đi nhanh hơn, chân cậu bắt đậu loảng choảng. Nhìn phía lối ra mà hoá thành hai đến ba cánh cửa. Hai gã đàn ông kia nhìn theo cậu, ra hiệu cho nhau và bám theo ngay phía sau. Vũ Hạo không còn biết gì cả, lúc này cậu chỉ muốn ra khỏi chỗ này thật nhanh khi cơ thể càng lúc càng nóng hơn.
Vũ Hạo vừa bước chân ra khỏi quán Bar, một chiếc xe vừa dừng ngay trước cửa quán, chỉ cách chân của cậu vài bước. Xem chút nữa nếu xe đi nhanh hơn, có khi cậu đã lao ra chính giữa xe. Hai gã đàn ông theo cậu phía sau, còn chưa kịp nhìn thấy cậu đang đứng chỗ nào thì Vũ Hạo đã mở cửa xe rồi lao thẳng vào như con thiêu thân.
Kẻ trong xe đang tính bước ra vì nhận thấy có người bước vào xe của hắn. Kẻ đó không ai khác chính là Trần Tử Đằng. Một sự bất ngờ không hề nhẹ, Trần Tử Đằng còn chưa kịp lên tiếng khi có người vào xe mình thì Vũ Hạo đã túm lấy cổ áo hắn...
“Cứu tôi...tôi khó chịu...khó chịu quá...”
Cũng không phải lần đầu Trần Tử Đằng gặp những kẻ say rượu ở quán Bar. Hắn hất mạnh tay cậu ra rồi tính mở cửa để đạp văng Vũ Hạo khỏi xe hắn. Nhưng hắn chưa kịp làm điều đó thì Vũ Hạo đã quàng tay qua cổ hắn rồi hôn Tử Đằng ngấu nghiến. Hắn bị “tấn công” vô cớ, liền đẩy mạnh đến mức Vũ Hạo đập người vào cửa xe. Hắn nhìn rõ Vũ Hạo hơn và thấy ánh mắt cậu vô hồn, tay quơ loạn mất bình tĩnh. Trần Tử Đằng hiểu ra rằng người đang ngồi trong xe của hắn có thể đã bị chuốc thuốc hoặc cố tình như vậy để làm tiền hắn.
Cho dù là thế nào thì hắn chỉ muốn tống khứ cậu ra khỏi xe ngay tức khắc mà thôi. Tử Đằng ra khỏi xe và đi sang cửa phía bên kia mở ra. Hắn túm lấy cổ áo cậu rồi lôi mạnh ra ngoài...
“Cút ra, muốn kiếm tiền thì kiếm người khác, tôi không có hứng”
Vũ Hạo loảng choảng và đứng không vững mà níu lấy người Tử Đằng. Hắn cố đẩy cậu ra và trong lúc đó thì hai gã đàn ông phát hiện ra Vũ Hạo. Họ bước đến chỗ hắn rồi giả vờ quen biết cậu, đỡ cậu lại phía họ và lên tiếng..
“Xin lỗi người anh em nhé, đứa bạn tôi hơi say”
Không hiểu lúc đó vì sao Vũ Hạo lại giữ chặt áo của Tử Đằng lại. Một tên liền gỡ bàn tay cậu ra nhưng không được. Từ Đằng cảm nhận có điều gì không ổn giữa họ. Vũ Hạo ôm chặt lấy Tử Đằng...
“Cứu...cứu tôi....”
Tử Đằng ôm lại sau lưng Vũ Hạo để giữ cậu lại rồi gờm mắt nhìn hai gã đàn ông đó..
“Xem ra cậu bạn của các anh không hề muốn đi theo các anh thì phải”
“Cậu ta say đó, đưa cậu ấy đây, chúng tôi đưa về”
Tử Đằng hất mặt về phía viên cảnh sát đang đi tuần gần đó. Hắn vẫn giữ Vũ Hạo trong tay rồi nói..
“Hay tôi nhờ anh cảnh sát kia đưa cậu ấy về thì tốt hơn nhé!”
Hai gã nhìn thấy viên cảnh sát gần đó, một tên ra hiệu cho tên còn lại nên rút. Thế là kẻ đó chỉ thẳng vào mặt Tử Đằng rồi cảnh cáo “Mẹ kiếp...Mày cẩn thận tao đấy..”
Lần này Tử Đằng đã nhìn thấy bộ mặt thấy của chúng, đúng là cái cậu mà hắn đang giữ trong tay không hề quen biết hai kẻ đó. Vũ Hạo lúc này nóng ran khắp người, cậu đưa tay sờ vào đũng quần của Tử Đằng, khiến hắn giật nảy mình.
“Khốn kiếp thật...”
Tử Đằng đẩy nhanh Vũ Hạo trở lại bên trong xe. Hắn đi vội qua phía bên tay lái rồi nhanh chóng cho xe rời đi khỏi chỗ đó. Lúc này bên trong xe, Vũ Hạo không ngồi yên, cậu bắt đầu có những hành động kỳ quặc. Cứ thế sờ soạng khắp người một cách vô kiểm soát. Đôi mắt dại cứ lúc nhắm lúc mở, tay quơ lung tung làm cho Tử Đằng không thể lái xe được.
“Khó chịu....khó chịu...giúp tôi....a.....a...”
“Chết tiệt, cậu ta đang làm cái quái gì vậy...đừng cởi nữa....dừng lại...”
Tử Đằng không thể tập trung lái xe khi mà Vũ Hạo cứ trườn người cậu ta sang chỗ hắn và đụng vào phía dưới quần hắn. Tử Đằng cầm chai nước hất thẳng vào mặt Vũ Hạo nhưng không mấy ăn thua. Nước càng làm cho da cậu tê rần lên.
Cuối cùng Tử Đằng không thể tiếp tục lái xe, hắn chạy thẳng vào một khách sạn gần đó. cố gắng giữ chặt tay Vũ Hạo cho đến khi hắn được nhân viên khách sạn đưa khoá phòng.
5 phút sau....
Khi cửa phòng vừa mở ra, Tử Đằng có chút thấm mệt vì phải giữ chặt Vũ Hạo để cậu ta không làm càng nữa. Sau đó hắn đẩy cậu lên giường rồi nghiến răng lại...
“Không biết ngày gì lại gặp phải hạng người này cơ chứ”
Tử Đằng nới lỏng cổ áo, hắn tìm chai nước để uống. Vừa uống hắn vừa nhìn về phía Vũ Hạo trên giường đang quằn quại với thứ thuốc kia. Nó làm cơ thể cậu nóng lên và thèm khát được làm tình. Cứ thế tay Vũ Hạo chà xát ở đũng quần cậu ta, rồi khi quần áo được nới lỏng ra thì cậu càng sờ xuống dưới nhiều hơn. Vũ Hạo lăn lộn trên giường nhưng không sao thoát khỏi cơn thèm khát đó, cậu nhìn về phía Tử Đằng mà dán mắt về phần dưới của hắn...
“Giúp tôi...với...”
Tử Đằng có chút hưng phấn trong người khi thấy cái cảnh này. Cộng thêm khuôn mặt Vũ Hạo thật gợi tình lúc này càng làm hắn quên đi ý định sẽ bỏ cậu ở lại rồi ra về.
“Cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào?”
Vũ Hạo không trả lời, cậu lảo đảo bước đến chỗ Tử Đằng, vô thức mà quỳ dưới chân hắn sau đó đưa ta gỡ khuy quần của hắn ra. Tử Đằng mặc kể cho cậu ta làm điều đó, hắn đứng dựa vào chiếc bàn gần đó, vẫn nhìn theo từng động tác của Vũ Hạo. Chỉ trong chốc lát, tay cậu ta đã kéo được cự vật của hắn ra và ngậm trọn vào miệng một cách nhanh chóng. Hắn tê rần người khi Vũ Hạo làm động tác đó quá nhanh. Cự vật hắn căng cứng lên trong miệng cậu, đến khi cậu chỉ ngậm chưa được phân nửa thì cậu cào lên đùi hắn...
“Muốn....muốn....
Tử Đằng còn chưa kịp bước đi thì đã bị Vũ Hạo kéo lên giường, cậu ta đè hắn xuống rồi tự động cởi hết đồ ra. Căn phòng đèn còn chưa tắt, nhìn rõ những hành động của Vũ Hạo lúc này. Cậu ta tự mình ngồi lên cự vật của hắn và run rẩy giật mạnh từng động tác. Tử Đằng có chút đau khi Vũ Hạo ngồi xuống quá mạnh. Hắn đẩy cậu xuống và bắt đầu di chuyển ra vào để cậu ta thoải mái hơn.
Hắn còn chẳng biết cậu ta là ai, tên gì nữa. Cứ coi như ăn bánh trả tiền hay là đang giúp cậu ta thỏa mãn mà thôi. Đêm đó Tử Đằng cũng mệt nhoài người bị có lẽ hắn đã ra đến 3 lần.
Hắn để ý nơi đó của cậu rướm máu, vì lúc này đây cơ thể cậu đều bị thứ thuốc kia chi phối, cơn thèm khát lên đến cực độ đến mức bản thân không biết đang sướng hay đang đau. Cho