"Chúng ta đi thôi, em muốn xem bà ta có thể làm được cái trò chống gì." Lăng Tử Yên ôm lấy cánh tay của Kỳ Minh Viễn, cô hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến những lời dọa nạt của Vệ Tư Dung.
Kỳ Minh Viễn chỉ lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái, ôm lấy Dương Thư Huệ, xoay người rời đi.
"Kỳ Minh Viễn, cậu đứng lại cho tôi." Vệ Tư Dung đuổi theo anh.
“Chung Khải Trạch, đây là bà nội của tôi, là người có quan hệ máu mủ ruột già với tôi, anh là cái thá gì cơ chứ?” Lăng Tử Yên không để Kỳ Minh Viễn lên tiếng trước, gương mặt cô lộ rõ vẻ chán ghét, nhìn chằm chằm Chung Khải Trạch.
Họ muốn giữ bà cụ lại nhưng mục đích nhất định không phải để chăm sóc tốt cho bà, nhìn đôi bàn tay bị đâm thủng của bà nội, trong lòng Lăng Tử Yên như có hàng vạn mũi kim đâm vào, cô đối với Chung Khải Trạch và Vệ Tư Dung càng thêm căm hận.
"Lăng Tử Yên, cô cũng có là cái thá gì đâu? Một người phụ nữ không thể sinh con." Vẻ mặt của Lăng Tử Yên đã khiến Chung Khải Trạch vô cùng tức giận.
Người phụ nữ này đã từng ngoan ngoãn phục tùng anh ta, luôn ngậm bồ hòn làm ngọt, bây giờ lại dám coi anh ta không ra gì sao?
Điều này là không thể, với tính cách của Lăng Tử Yên, cô lẽ ra phải khóc lóc, cầu xin anh ta, xin anh ta đừng vứt bỏ cô nữa mới đúng.
Mọi chuyện lẽ ra không nên trở thành cục diện như ngày hôm nay.
"Chúng ta đi thôi, không cần phải ở đây đôi co với một lũ điên." Lăng Tử Yên lười nhác không thèm để ý đến đám người Chung Khải Trạch, cầm lấy tay Kỳ Minh Viễn, xoay người rời đi.
Chung Khải Trạch muốn xông lên chặn bọn họ lại, nhưng tài xế rất nhanh đã chạy đến trước mặt anh ta, ngăn anh ta lại: "Anh Chung, tôi khuyên anh nên dừng lại."
“Mày là cái mẹ gì chứ?” Chung Khải Trạch cảm thấy lòng tự tôn của anh ta bị tổn thương nghiêm trọng.
Anh ta vươn tay định đánh người tài xế.
Thân thủ tài xế của Kỳ Minh Viễn không thể xem thường.
Ngay lúc nắm đấm của Chung Khải Trạch lao đến, anh ta chỉ cần nghiêng đầu là có thể tránh được.
Trong giây tiếp theo, nắm đấm mạnh mẽ của anh ta cũng đập mạnh vào cằm Chung Khải Trạch, dường như khiến anh ta răng