“Đau bụng...” Anh không mở mắt, nhưng miệng lại nói không rõ: “Thuốc...”
“Đây, thuốc ở đây!” Lăng Tử Yên vội vàng mở nắp lọ, xé giấy bịt kín lọ thuốc ra, đổ ra hai viên thuốc cho vào miệng anh, sau đó cầm cốc nước ở bên cạnh: “Đây là nước, tôi hâm nóng rồi, anh yên tâm uống đi!”
Kỳ Minh Viễn nghe thấy giọng của cô, nhưng anh không thể nuốt được viên thuốc to như vậy, chỉ có thể nhịn xuống mùi vị khó uống của viên thuốc nhấm nuốt vài cái, lại uống nước nuốt xuống.
Uống thuốc rồi, biểu cảm trên mặt Kỳ Minh Viễn dịu đi nhiều, nhưng vẫn nhắm chặt mắt.
Lăng Tử Yên sợ anh nằm trên đất không thoải mái, lập tức đỡ anh, để anh dựa vào trong lòng mình.
Nhưng dù thế nào Kỳ Minh Viễn cũng là người đàn ông cao một mét tám mươi tám, nhìn không mập, nhưng trên người đều là cơ bắp rắn chắc, người như vậy sức nặng cũng không nhẹ, cộng thêm ở trạng thái không có ý thức, lại càng đè nặng lên người Lăng Tử Yên.
Thiếu chút nữa là Lăng Tử Yên không duy trì được, chỉ có thể dựa vào tường, để anh dựa vào.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Lăng Tử Yên dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, cúi đầu nhìn Kỳ Minh Viễn dựa vào người mình.
Uống thuốc rồi, đau bụng giống như giảm bớt, ngũ quan trên mặt cũng trầm tĩnh lại, chỉ hơi cau mày.
Nhìn anh ngủ không được ngon, Lăng Tử Yên vươn tay xoa lông mày đang cau chặt của anh, đầu óc không khỏi nhớ tới bộ dạng của anh tối nay.
Trong đầu hồi tưởng lại từng chữ anh nói tối nay, lúc này Lăng Tử Yên mới phát hiện, anh rất để ý cô ở bên Chung Khải Trạch, nhưng anh vẫn nghe lọt lời cô nói.
Tuy cô cảm nhận được anh rất tức giận, nhưng mà anh vẫn rất lý trí, lúc cô vùng vẫy muốn chạy trốn, anh sẽ buông cô ra.
Lăng Tử Yên biết rõ, nếu anh không buông cô ra, với chút sức lực đó của cô, căn bản không trốn thoát.
Nhìn bộ dạng nhíu mày ngủ say của anh lúc này, cuối cùng Lăng Tử Yên không thể tức nổi, cũng không còn sợ anh nữa.
Bởi vì cô rất chắc chắn, anh sẽ không thương tổn cô, anh rất lý trí khống chế cơn giận.
Một người có thể khống chế được tính tình của mình, sẽ không kém chỗ nào.
Ít nhất so với tên cặn bã Chung Khải Trạch, anh rất không tệ.
Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi lá cây lay động, cô cảm thấy hơi đói bụng, cũng có chút mệt, cuối cùng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Lúc Kỳ Minh Viễn mở to mắt, còn tưởng rằng anh đang ngủ trên chiếc giường to được định chế đặc biệt, mềm mại như vậy, thoải mái như vậy.
Nhưng mà anh mới cử động, thì phát hiện không thích hợp, lúc này mới ý thức được, mình đang ngồi trên đất, sau lưng anh đang dựa vào một thân thể mềm mại.
Là Lăng Tử Yên, trong đầu Kỳ Minh Viễn lập tức nhớ tới chuyện xảy ra trước khi mình mất đi ý thức.
Bởi vì anh nhìn thấy cô và Chung Khải Trạch ôm ôm ấp ấp ở trong công viên, cho nên tức giận dẫn cô trở về, chất vấn cô, trong trái tim bởi vì phản bội mà tràn ngập tức giận, tất cả đều phát tiết trên người cô, bị cô trả lời lại một cách mỉa mai.
Nhìn bộ dạng không phục còn vô cùng sợ hãi của cô, Kỳ Minh Viễn rất lý trí biết, mình không thể không phân biệt tốt xấu giống như năm năm trước trút hết tức giận lên người cô.
Năm năm hối hận đã đủ rồi, cho nên anh buông tay, để cô chạy trốn, chính anh vì bình tĩnh, không thể không uống chút rượu mạnh, muốn mình quên đi bởi vì thấy cô phản bội anh mà tràn ngập tức giận.
Nhưng không nghĩ rằng anh vì bụng rỗng uống rượu mà đột phát đau bụng, bây giờ đau rất dữ dội, khiến anh đau tới mức gần ngất đi, may mà cô còn ở bên cạnh anh.
Động tác của Kỳ Minh Viễn nhẹ nhàng dậy khỏi người cô, xoay người nhìn cô dựa lưng vào tường ngủ, không biết có phải vì đói bụng hay không, cho nên lúc cô ngủ còn chẹp miệng mấy cái, tướng ngủ đói bụng nhìn rất đáng thương.
Kỳ Minh Viễn khẽ nhếch miệng, nở nụ cười đau lòng, anh vươn tay cẩn thận ôm cô vào lòng, đứng dậy, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, rất sợ mình sẽ làm cô tỉnh.
Anh một đường ôm cô về phòng ngủ chính, đặt lên chiếc giường tròn mềm mại, đắp chăn mỏng lên, nhìn cô ngủ không biết trời đất gì, Kỳ Minh Viễn không nhịn được cúi người hôn lên trán cô một cái.
Cuối cùng anh không nhịn được hôn nhẹ lên môi cô, lúc này mới đứng dậy rời đi!
Kỳ Minh Viễn đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong có đủ nguyên liệu nấu ăn.
Hôm nay anh đưa cô đi dạy xong, đã nghĩ tới việc buổi tối đón cô đến chỗ này, bởi vậy bảo thư ký phái người dọn dẹp lại nơi này, nên mua thêm thứ gì, cũng đều mua xong.
Nhưng mà nhìn nguyên liệu nấu ăn ở trong phòng bếp, Kỳ Minh Viễn đau đầu.
Anh căn bản không biết nấu ăn, nhìn tủ lạnh to trong phòng bếp nhét đủ nguyên liệu nấu ăn chay mặn, trong đầu anh đột nhiên nhớ tới năm năm trước Ái Vi từng nói một câu:
“Khi nào thì em mới được ăn cơm anh nấu đây, cho dù là chén mì nấu nước trắng thôi cũng được, em cũng đã vui mừng rồi.”
“Mì nấu nước trắng, hẳn là không khó!” Kỳ Minh Viễn rời khỏi tủ lạnh, mở tủ chứa đồ lấy mì ra, trong đầu cẩn thận nghĩ lại bình thường trong mì anh ăn có những thứ gì.
Ừm, hình