“Quên đi, chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, chúng ta cần gì phải so đo tính toán với một đứa trẻ chứ?”
Lăng Tử Yên lấy trong túi ra vài tờ giấy ăn, lau sạch vết bẩn trên mặt, may mà trên quần áo chỉ dính một chút lòng trắng trứng, không thì sẽ khó mà lau sạch.
Cô sửa soạn lại quần áo xong, quay sang nói với Bùi Ngọc Trân: "Chúng ta vào lớp trước đi, lát nữa tôi sẽ hỏi thăm tình hình của em học sinh đó sau.
Nếu đúng là Lăng Tuyết Lan dạy hư học sinh, vậy thì chúng ta phải uốn nắn lại tư tưởng của em ấy."
“Được rồi, lên lớp trước đã.”
Trong lòng Bùi Ngọc Trân có rất nhiều điều muốn hỏi Lăng Tử Yên, nhưng cô ta vẫn biết rằng đã đến giờ vào lớp, vươn tay vỗ vai Lăng Tử Yên, an ủi cô: "Đừng có suy nghĩ nhiều, tôi tin cô không phải người như vậy."
“Cảm ơn cô, Bùi Ngọc Trân.” Lăng Tử Yên nở nụ cười với Bùi Ngọc Trân, hai người họ cùng đi về phía hành lang lớp học, bắt đầu lên lớp.
Sau khi dạy xong lớp ba, Lăng Tử Yên lại dạy đến lớp Năm, dạy xong thì đến giờ ra chơi, định ở phòng giáo vụ nghỉ ngơi một lát, nhưng chợt có học sinh đến tìm cô.
“An Giai Ninh, con tìm cô có chuyện gì vậy?" Lăng Tử Yên cười hỏi cô bé.
“Thưa cô, con có chuyện muốn hỏi cô." An Nguyệt Minh lấy hết can đảm nói ra mục đích của mình.
“Được rồi, con hỏi đi.” Lăng Tử Yên cầm vở bài tập ngồi xổm xuống, giữ nguyên độ cao bằng An Nguyệt Minh, nhìn cô bé đáp.
"Cô Lăng, câu hỏi này không liên quan đến vấn đề học tập, là mẹ của con bảo con đi hỏi cô.
Con có thể hỏi cô không ạ? Thực ra con cũng muốn biết." An Nguyệt Minh